Chủ nhật buồn...
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Chủ nhật buồn
Chủ nhật buồn, đi lê thê
Cầm một vòng hoa đê mê. Bước chân về với gian nhà, Với trái tim cùng nặng nề. Xót xa gì ? Oán thương gì ? Ðã biết nuôi hương chia ly. Trót say mê đã yêu thì Dẫu vô duyên còn nặng thề. Ngồi một mình, nghe hơi mưa, Mặc lệ tràn câu thiên thu. Gió hiên ngoài nhắc một loài Dế giun hoài ru thương ru. ru hỡi ru hời ! ... | Chủ nhật nào, tôi im hơi Vì đợi chờ không nguôi ngoai. Bước chân người nhớ thương tôi, Ðến với tôi thì muộn rồi ! Trước quan tài, khói hương mờ Bốc lên như vạn ngàn lời. Dẫu qua đời, mắt tôi cười Vẫn đăm đăm nhìn về người. Hồn lìa rồi, nhưng em ơi, Tình còn nồng đôi con ngươi, Nhắc cho ai biết cuối đời Có một người yêu không thôi Ru hỡi ru hời !
( Lời Việt : Phạm Duy)
|
Một chiều buồn cuối năm 1932, bầu trời Paris thật ảm đạm, mưa nặng hạt và lạnh lẽo. Nhạc sỹ dương cầm Rezso Seress ngồi chơi đàn dương cầm bên cửa sổ. Một giai điệu chợt xuất hiện trong đầu ông và nửa tiếng đồng hồ sau, bài Szomorú Vasárnap(Chủ nhật buồn) ra đời.
Bài hát của ông nói về tâm trạng đau khổ của một người thất tình "ngồi một mình, nghe hơi mưa" và "đợi chờ không nguôi ngoai" và cuối cùng là "chủ nhật nào, tôi im hơi... đến với tôi thì muộn rồi".
Khi bài hát được tung ra thị trường, bắt đầu xuất hiện những chuyện kì lạ. Tại Berlin (Đức), một thanh niên sau khi nghe bài hát đã phàn nàn với bạn bè rằng anh ta bị ám ảnh bời nhạc và lời của nó. Anh rơi vào trạng thái trầm cảm và không sao thoát ra được. Cuối cùng anh ta dùng súng bắn vào đầu tự vẫn.Vài ngày sau, cũng tại Berlin, người ta phát hiện một cô gái treo cổ tự tử và dưới chân cô là bài Szomorú Vasárnap. Báo chí bắt đầu loan tin về hiện tượng này, và liên tiếp các vụ án tương tự xảy ra ở nhiều nơi trên thế giới như Hungary,Pháp, Mỹ. Bản thân Seress cũng rất kinh ngạc và không tin vào điều này. Nhưng khi người ta thống kê được hàng trăm vụ tự tử khắp thế giới có liên quan đến bài hát của Seress thì ông bắt đầu hoảng sợ thực sự.
Lệnh cấm lưu hành bài hát đã được nhiều nước đưa ra. Nhưng càng cấm thì bài hát càng nổi tiếng và danh sách những nạn nhân ngày càng dài thêm, ở mọi lứa tuổi, ngành nghề, màu da...Có tới 15 quốc gia đâm đơn kiện tác giả Seress buộc tội ông có liên quan đến những cái chết đó. Cơn sốt về bài hát lên đến đỉnh điểm vào năm 1936. Bất chấp lệnh cấm, bản copy của bài hát được bày bán khắp nơi trên đường phố Paris. Những lời đồn đại làm cho nhiều ban nhạc và ca sỹ không dám hát bài hát
Nhạc sỹ Seress sau đó đã cố gắng thu hồi bài hát của mình nhưng không thành công. Sau này, chính Seress cũng tự tử vào năm 1968.
0 Comment: