Kiếp hoa - NPV
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Kiếp hoa
( Những cành phượng đỏ. Những tiếng ve sầu – Tuổi học trò ai lại chẳng có lần xao xuyến, bâng khuâng khi đứng trước ngưỡng cửa mùa hè. Những cành phượng đỏ, những cánh ve sầu đã đưa ta vào những kỷ niệm vui buồn nhớ mãi. Còn chúng, chúng lại không ngờ rằng có những lúc ta nhìn chúng bâng khuâng xao xuyến...)
- Nào, dậy đi bé con! Ngủ gì khiếp thế!
DĐTN 12-82
( Những cành phượng đỏ. Những tiếng ve sầu – Tuổi học trò ai lại chẳng có lần xao xuyến, bâng khuâng khi đứng trước ngưỡng cửa mùa hè. Những cành phượng đỏ, những cánh ve sầu đã đưa ta vào những kỷ niệm vui buồn nhớ mãi. Còn chúng, chúng lại không ngờ rằng có những lúc ta nhìn chúng bâng khuâng xao xuyến...)
- Nào, dậy đi bé con! Ngủ gì khiếp thế!
- Ứ ừ .....đã sáng đâu bác!
- Mặt trời đến đỉnh đầu rồi đấy!
Lung Linh chớp chớp mắt trước ánh nắng ban mai. Nhanh thật, ngủ chưa đã giấc gì cả.
- Đêm qua vui quá hả bác?
- Ừ. Tối nay chúng ta lại tiếp tục. Cháu sẽ dự chứ?
- Ôi ! Thích quá bác ạ! Mà tối qua bác hát hay ghê vậy đó.
Bác ve lúc lắc cái đầu ra chiều chối từ lời khen của Lung Linh:
- Có gì đâu! Họ họ hàng nhà bác ai cũng thế thôi. Sáng nay nắng tốt, bác còn phải đi một chút. Cháu sửa soạn đi cho đẹp vào. Cứ như đêm qua ấy!
Lung Linh quay đi, đôi má hồng lên trong nắng:
- Ư...! Bác...kỳ...
***
Nói thế chứ bác Ve đi rồi Lung Linh cũng bắt đầu trang điểm. Sao nhỉ? À, bác Ve bảo ban đêm mà không đánh phấn trông tái lắm. Được rồi, chút phấn hồng lên má nhé! Rồi sao nữa? Chút son môi cho tươi chứ . À viền mắt tí chút. Lung Linh chớp đôi mắt. Hàng mi cong cong rung nhè nhẹ. Phải chú ý điểm ấy. Ai cũng khen Lung Linh có đôi mắt đẹp mà lị. Sơ khởi trang điểm là xong rồi đấy. À, đêm nay phải ra dáng người lớn mới được. Váy dài này nhé! Màu hồng ban đêm thì thật tuyệt. Tóc buông xõa này. Tóc Lung Linh mà buông xõa, điểm thêm vài hạt kim cương xinh phải biết!
Mọi thứ tính cho đêm dạ hội đã xong. Lung Linh thích thú hát nho nhỏ. Dù gì đêm qua Lung Linh cũng là hoa hậu của buổi dạ hội mà! Chà, đẹp biết bao nhiêu cảnh các cô gái nắm tay nhau quay tròn theo tiếng nhạc. Nhón chân lên thật đều này, xoay người này, lướt đi nhé! Êm thật êm. Chỉ còn nghe tiếng nhạc hòa theo. Mọi người say sưa vui múa đến hơn nửa đêm mới sực tỉnh. Chả là bác Ve sầu tuổi già sức yếu quá mệt không thể đàn tiếp được. Mọi người đành chia tay. Lung Linh tiếc rẽ kêu lên: “ Tối mai nhé, nhớ nhé!”
Lung Linh vẫn đắm mình trong giấc mơ vương hậu. Những cảnh tượng huy hoàng cứ lần lượt hiện ra trong cái đầu khéo tưởng tượng của cô bé....Lung Linh sẽ đi đằng trước vãii hoa trên đường này. Rồi thì ......Lung Linh uy nghi trên ngai giữa một rừng hoa làm tăng thêm vẽ rực rỡ của cô bé. Ôi nhiều, nhiều quá. Chà, Lung Linh biết chọn hình ảnh nào nhỉ? Tuyệt thật!
Bác Ve sầu đã về từ lúc nào. Bác đứng yên lặng nhìn Lung Linh. Con bé lại mơ mộng rồi. Rõ tội nghiệp. Ừ mà ....bác tội nghiệp cho cô bé rồi lấy ai tội nghiệp cho bác nhỉ? Chao ôi, các kiếp phượng cõi ve thì cũng như nhau thôi. Một vài tháng hè rực rỡ để rồi hết biến ngay ấy chứ! Thế nhưng bác có dám cho Lung Linh biết đâu. Bác chép miệng:
- Chậc! Tội nghiệp con bé! Mơ với mộng lắm rồi có sống được bao nhiêu đâu! Vài cơn gió mạnh, vài cơn mưa là hết ngay đời. Có may mắn lắm thì được nằm trong mấy trang vở trắng của lũ học trò nghịch ngợm. Chào! Mà được bao lăm chứ? Như mình đây, cứ gào tướng lên suốt mấy tháng hè, nhảy múa, ca hát véo von thế đấy. Được ngày nào hay ngày ấy thôi chứ đến gió thu về là quay lơ ra ngay. Sống thế quái nào được! Lạnh chết đi ấy chứ. Chà nghĩ thương con bé quá! Mơn mởn thế kia...
Nói thế chứ bác cũng chẳng biết làm gì ! Bác thương Lung Linh quá! Mà ... không thương sao chứ. Chính bác là người chăm sóc Lung Linh từ khi cô bé còn là một nụ hoa bé tí kia. Chính bác đã đặt cho Lung Linh cái tên dễ thương ấy. Và cũng chính bác đã dìu cho Lung Linh những bước nhảy đầu tiên của điệu múa. Cái ngày cô bé chớm nở mới đẹp làm sao, năm cánh cánh nào cũng căng hồng trong nắng, đỏ lấp lánh những hạt kim cương ( tức sương đêm còn đọng lại ấy mà !) Chậc! Mọi người đã nhảy múa suốt đêm chào mừng cô bé. Vậy mà...vậy mà...hic...hic...Hai giọt lệ nóng từ từ lăn nhẹ xuống đôi má bác ve sầu.
***
Úi chà! Ngủ đã thật! Sáng bảnh mắt rồi còn gì nữa. Bác ve vươn vai thật thoải mái và kêu một tiếng rõ to.
- Dậy thôi!
Đêm qua mới vui làm sao. Lung Linh của bác quay tròn thật đẹp giữa vòng.....Con bé đến hay. Rạng rỡ như ngôi sao mai, hấp dẫn cả mọi người, kể cả chú dế mèn, lão bọ ngựa. Ngay cả mụ tắc kè già nổi tiếng khó tính còn phải thốt lên lời khen ngợi nữa là.
Cuộc vui kéo dài mãi 2 giờ sáng chứ ít gì. Mọi người mệt nhoài cả ra. Cất nhắc chân tay không muốn nổi nữa: Bác ve cũng khàn tiếng và không kéo nổi cây đàn vĩ cầm của mình. Về đến nhà bác lăn quay ra ngủ ngay, chả còn biết trời trăng mây gió gì nữa. Hình như gần sáng hay lúc nào đó trong cơn mê ngủ, bác thấy khó chịu vì vài giọt nước rơi lành lạnh. Mưa rồi! Thấm thía gì vài ba giọt nước nhãi nhép ấy chứ! Bác chỉ cần nhích vào, nhích vào một tí là ấm áp ngay ấy mà! Nhà bác còn rộng chán, sợ gì!
Vừa nhớ lại, theo thói quen bác vừa giơ tay giơ chân làm mấy động tác tập thể dục. Rồi bác thò đầu ra của để đánh thức Lung Linh. Cô bé ở ngay trước nhà bác mà. Nhưng ơ kìa cô bé đâu rồi? Chỗ thường ngày Lung Linh vẫn đứng, vẫn cười với bác giờ chỉ còn hai cánh đài đã tái nhợt. Bác nhìn xuống đất. Những cánh phượng nằm chơ vơ, vẫn còn sắc đỏ thắm....
Hai giọt nước mắt từ từ rơi xuống từ bác ve sầu. Lung Linh cháu ơi!...
- Mặt trời đến đỉnh đầu rồi đấy!
Lung Linh chớp chớp mắt trước ánh nắng ban mai. Nhanh thật, ngủ chưa đã giấc gì cả.
- Đêm qua vui quá hả bác?
- Ừ. Tối nay chúng ta lại tiếp tục. Cháu sẽ dự chứ?
- Ôi ! Thích quá bác ạ! Mà tối qua bác hát hay ghê vậy đó.
Bác ve lúc lắc cái đầu ra chiều chối từ lời khen của Lung Linh:
- Có gì đâu! Họ họ hàng nhà bác ai cũng thế thôi. Sáng nay nắng tốt, bác còn phải đi một chút. Cháu sửa soạn đi cho đẹp vào. Cứ như đêm qua ấy!
Lung Linh quay đi, đôi má hồng lên trong nắng:
- Ư...! Bác...kỳ...
***
Nói thế chứ bác Ve đi rồi Lung Linh cũng bắt đầu trang điểm. Sao nhỉ? À, bác Ve bảo ban đêm mà không đánh phấn trông tái lắm. Được rồi, chút phấn hồng lên má nhé! Rồi sao nữa? Chút son môi cho tươi chứ . À viền mắt tí chút. Lung Linh chớp đôi mắt. Hàng mi cong cong rung nhè nhẹ. Phải chú ý điểm ấy. Ai cũng khen Lung Linh có đôi mắt đẹp mà lị. Sơ khởi trang điểm là xong rồi đấy. À, đêm nay phải ra dáng người lớn mới được. Váy dài này nhé! Màu hồng ban đêm thì thật tuyệt. Tóc buông xõa này. Tóc Lung Linh mà buông xõa, điểm thêm vài hạt kim cương xinh phải biết!
Mọi thứ tính cho đêm dạ hội đã xong. Lung Linh thích thú hát nho nhỏ. Dù gì đêm qua Lung Linh cũng là hoa hậu của buổi dạ hội mà! Chà, đẹp biết bao nhiêu cảnh các cô gái nắm tay nhau quay tròn theo tiếng nhạc. Nhón chân lên thật đều này, xoay người này, lướt đi nhé! Êm thật êm. Chỉ còn nghe tiếng nhạc hòa theo. Mọi người say sưa vui múa đến hơn nửa đêm mới sực tỉnh. Chả là bác Ve sầu tuổi già sức yếu quá mệt không thể đàn tiếp được. Mọi người đành chia tay. Lung Linh tiếc rẽ kêu lên: “ Tối mai nhé, nhớ nhé!”
Lung Linh vẫn đắm mình trong giấc mơ vương hậu. Những cảnh tượng huy hoàng cứ lần lượt hiện ra trong cái đầu khéo tưởng tượng của cô bé....Lung Linh sẽ đi đằng trước vãii hoa trên đường này. Rồi thì ......Lung Linh uy nghi trên ngai giữa một rừng hoa làm tăng thêm vẽ rực rỡ của cô bé. Ôi nhiều, nhiều quá. Chà, Lung Linh biết chọn hình ảnh nào nhỉ? Tuyệt thật!
Bác Ve sầu đã về từ lúc nào. Bác đứng yên lặng nhìn Lung Linh. Con bé lại mơ mộng rồi. Rõ tội nghiệp. Ừ mà ....bác tội nghiệp cho cô bé rồi lấy ai tội nghiệp cho bác nhỉ? Chao ôi, các kiếp phượng cõi ve thì cũng như nhau thôi. Một vài tháng hè rực rỡ để rồi hết biến ngay ấy chứ! Thế nhưng bác có dám cho Lung Linh biết đâu. Bác chép miệng:
- Chậc! Tội nghiệp con bé! Mơ với mộng lắm rồi có sống được bao nhiêu đâu! Vài cơn gió mạnh, vài cơn mưa là hết ngay đời. Có may mắn lắm thì được nằm trong mấy trang vở trắng của lũ học trò nghịch ngợm. Chào! Mà được bao lăm chứ? Như mình đây, cứ gào tướng lên suốt mấy tháng hè, nhảy múa, ca hát véo von thế đấy. Được ngày nào hay ngày ấy thôi chứ đến gió thu về là quay lơ ra ngay. Sống thế quái nào được! Lạnh chết đi ấy chứ. Chà nghĩ thương con bé quá! Mơn mởn thế kia...
Nói thế chứ bác cũng chẳng biết làm gì ! Bác thương Lung Linh quá! Mà ... không thương sao chứ. Chính bác là người chăm sóc Lung Linh từ khi cô bé còn là một nụ hoa bé tí kia. Chính bác đã đặt cho Lung Linh cái tên dễ thương ấy. Và cũng chính bác đã dìu cho Lung Linh những bước nhảy đầu tiên của điệu múa. Cái ngày cô bé chớm nở mới đẹp làm sao, năm cánh cánh nào cũng căng hồng trong nắng, đỏ lấp lánh những hạt kim cương ( tức sương đêm còn đọng lại ấy mà !) Chậc! Mọi người đã nhảy múa suốt đêm chào mừng cô bé. Vậy mà...vậy mà...hic...hic...Hai giọt lệ nóng từ từ lăn nhẹ xuống đôi má bác ve sầu.
***
Úi chà! Ngủ đã thật! Sáng bảnh mắt rồi còn gì nữa. Bác ve vươn vai thật thoải mái và kêu một tiếng rõ to.
- Dậy thôi!
Đêm qua mới vui làm sao. Lung Linh của bác quay tròn thật đẹp giữa vòng.....Con bé đến hay. Rạng rỡ như ngôi sao mai, hấp dẫn cả mọi người, kể cả chú dế mèn, lão bọ ngựa. Ngay cả mụ tắc kè già nổi tiếng khó tính còn phải thốt lên lời khen ngợi nữa là.
Cuộc vui kéo dài mãi 2 giờ sáng chứ ít gì. Mọi người mệt nhoài cả ra. Cất nhắc chân tay không muốn nổi nữa: Bác ve cũng khàn tiếng và không kéo nổi cây đàn vĩ cầm của mình. Về đến nhà bác lăn quay ra ngủ ngay, chả còn biết trời trăng mây gió gì nữa. Hình như gần sáng hay lúc nào đó trong cơn mê ngủ, bác thấy khó chịu vì vài giọt nước rơi lành lạnh. Mưa rồi! Thấm thía gì vài ba giọt nước nhãi nhép ấy chứ! Bác chỉ cần nhích vào, nhích vào một tí là ấm áp ngay ấy mà! Nhà bác còn rộng chán, sợ gì!
Vừa nhớ lại, theo thói quen bác vừa giơ tay giơ chân làm mấy động tác tập thể dục. Rồi bác thò đầu ra của để đánh thức Lung Linh. Cô bé ở ngay trước nhà bác mà. Nhưng ơ kìa cô bé đâu rồi? Chỗ thường ngày Lung Linh vẫn đứng, vẫn cười với bác giờ chỉ còn hai cánh đài đã tái nhợt. Bác nhìn xuống đất. Những cánh phượng nằm chơ vơ, vẫn còn sắc đỏ thắm....
Hai giọt nước mắt từ từ rơi xuống từ bác ve sầu. Lung Linh cháu ơi!...
DĐTN 12-82
thời gian qua đi không bao giờ trở lại, tuổi học trò chỉ còn là những kỷ niệm đẹp, nên thơ nhưng lặng buồn mãi song hành cùng cuộc sống mà thôi.
ReplyDeleteTình cờ đọc "Kiếp hoa", chợt nghe bão nổi trong lòng...
Tình cờ đọc bài viết này, đang là tháng 5, phượng nở rực đỏ cùng tiếng ve râm ran trên nhiều đường phố Pleiku càng tạo cho ta những nỗi niềm nhớ về một thời áo trắng đã xa....
ReplyDelete