Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Guitar chiều- NPV

Guitar chiều

Người ôm cây đàn
Ngón buông thẩn thờ
khẽ chạm vào trinh nguyên.
Hạt bụi mờ rơi vỡ...

Người lặng yên
Nghe xa xôi vọng về
dấu hoang đàng một thời trai trẻ
Phím đàn man dại,
phiêu du tàn phá đêm dài
Những cuộc tình chợt đến, chợt đi...

Chẳng còn gì
cho một lần thực sự biết yêu.
Nước mắt thấm đẫm. Đớn đau
khỏa lấp hoang mê lụa là, châu báu.
Những nâng niu muộn màng
không níu được
dáng xưa trôi vào dĩ vãng
Nét môi cuối cùng xạm màu khô hanh.
Lời yêu cuối cùng mong manh
xát muối vào lòng kiêu hãnh.
Người đàn bà cuối cùng rời xa
dẫm lên cây đàn guitar
và mười ngón tay khô cứng.
Những nốt trầm lặng câm...

         Chẳng còn gì
         ngoài khúc Serenade buồn
         Chiều dần buông,
         đôi mắt Schubert vời vợi
         Người cô đơn.
         Người không mong đợi người...


                      (NPV 04.2011)

Guitar chiều-


COMMENTS G+/FB:

5 Comments:
  1. Anonymous22/4/12

    "Chẳng còn gì
    ngoài khúc Serenade buồn
    Chiều dần buông,
    đôi mắt Schubert vời vợi
    Người cô đơn.
    Người không mong đợi người..."

    một bài thơ tuyệt vời nói về thân phận con người với tâm hồn nghệ sỹ giữa đời thường và thực tế phũ phàng...

    ReplyDelete
  2. Anonymous24/4/12

    Bạn bè PTTH chúng ta ngày ấy ai cũng có thể cầm cây guitar đệm hát,chơi vài bản classic...Giờ dường như chẳng còn ai có thể...Ôi cuộc sống cơm áo gạo tiền, bao nỗi lo toan,không dễ sống bằng nghệ thuật được. Bài này có vẻ như viết riêng cho TĐP 12c thì phải?

    ReplyDelete
  3. Anonymous9/5/12

    Ngày ấy Nhụy ta chơi guitar classic cũng có cỡ đấy chứ,nhiều em mê tít,dù chỉ là tự học. Bây giờ bỏ mất,tiếc thật...

    ReplyDelete
  4. Buổi chiều buồn như tiếng Ghi_ta

    ReplyDelete

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian