Tản mạn- Phạm Thanh Phong
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Tản mạn
Trả tôi tháng rộng ngày dài
Để tôi xếp lại hành trang vào đời
Cho tôi lại thuở đôi mươi
Để tôi viết nốt thư tình dở dang
...
Tôi nhớ quá ngày xưa thân ái
Nhớ bạn bè ...vàng vọt xanh xao
Áo rách vai, sờn cổ bạc màu
Quần lổ chổ, vá chùm vá đụp
Những buổi học ơ thờ … vì bụng đói
Tiếng của thầy, nước đổ lá môn
Nhúm lúa rang của mấy o con gái
Nhai thòm thèm chờ tiết học đi qua
Bảng phấn không nhìn, cứ dõi cây Đa
Nôn nóng chờ … bác cai gỏ kẻng
Để được về lùa bát cơm độn sắn
Nhớ sân trường lao xao tiếng sỏi
Cây nhản già tụm bảy tụm ba
Mấy thằng ghiền chuyền nhau điếu thuốc
Thổi khói mịt mù, mù tựa tương lai
…
Bạn bè đó, kẻ còn người mất
Đứa bôn ba xứ lạ quê người
Đứa dãi dầu, cày sâu cuốc bẩm
Đứa tảo tần mua bán mưu sinh
Đứa tỉnh, đứa điên, đứa giàu, đứa khổ
Đứa đại gia, đứa cán bộ, đứa cu đen
Đứa muối tiêu, đứa bạc, đứa hói
Cũng có thằng roi rói nhuộm đen
Gặp nhau linh đình, bung bia nung núc
Hớp rượu khà…lằn rãnh chít chi
Nhăn nhở cười, chân chim kín mặt
Khoe hàm răng cái rụng cái còn
( chắc cũng có vài cái mới trồng )
Nhớ dòng sông lúc trong lúc đục
Nhớ trưa hè trầm nghịch nước mêng mông
Dòng nước êm như bàn tay của mẹ
Nhẹ nhàng xoa câu hát âu ơ
Nhớ những chiều vất vưỡng trên cầu
Ngắm mặt trời dịu xuống bờ tây
Nhìn sông uốn khúc ôm hàng cây
Tôi thầm ước … được ôm … người yêu dấu
Quê tôi đó đẹp hơn màu tranh vẽ
Tôi phải về lại tắm khúc sông xưa
Tôi phải về tản bộ dưới hàng cây
Để nghe tiếng quê mình trăn trở
…
Thời gian qua có bao giờ trở lại
Những vết hằn thấm thấu tim gan
Bạn bè ơi ! nhớ quá nổi niềm
Cho tôi uống say mèm, ôm quá khứ
Khóc quê mình … vời vợi xa xăm
Mẹ Việt ơi! Dẫu đất Mẹ có hoang tàn
Thân xác nhục nhằn Con xin trở lại
Cho thịt xương tan … trong lòng đất mẹ
…
Trả tôi tháng rộng ngày dài
Để tôi tạ tội, lỗi lầm tôi mang
Cho tôi lại thuở đôi mươi
Để tôi sống lại … thuở tôi yêu người
California 2010
Phạm Thanh Phong
(Chuyển từ tuyển tập 30 năm k12acd)
Để tôi xếp lại hành trang vào đời
Cho tôi lại thuở đôi mươi
Để tôi viết nốt thư tình dở dang
...
Tôi nhớ quá ngày xưa thân ái
Nhớ bạn bè ...vàng vọt xanh xao
Áo rách vai, sờn cổ bạc màu
Quần lổ chổ, vá chùm vá đụp
Những buổi học ơ thờ … vì bụng đói
Tiếng của thầy, nước đổ lá môn
Nhúm lúa rang của mấy o con gái
Nhai thòm thèm chờ tiết học đi qua
Bảng phấn không nhìn, cứ dõi cây Đa
Nôn nóng chờ … bác cai gỏ kẻng
Để được về lùa bát cơm độn sắn
Nhớ sân trường lao xao tiếng sỏi
Cây nhản già tụm bảy tụm ba
Mấy thằng ghiền chuyền nhau điếu thuốc
Thổi khói mịt mù, mù tựa tương lai
…
Bạn bè đó, kẻ còn người mất
Đứa bôn ba xứ lạ quê người
Đứa dãi dầu, cày sâu cuốc bẩm
Đứa tảo tần mua bán mưu sinh
Đứa tỉnh, đứa điên, đứa giàu, đứa khổ
Đứa đại gia, đứa cán bộ, đứa cu đen
Đứa muối tiêu, đứa bạc, đứa hói
Cũng có thằng roi rói nhuộm đen
Gặp nhau linh đình, bung bia nung núc
Hớp rượu khà…lằn rãnh chít chi
Nhăn nhở cười, chân chim kín mặt
Khoe hàm răng cái rụng cái còn
( chắc cũng có vài cái mới trồng )
Nhớ dòng sông lúc trong lúc đục
Nhớ trưa hè trầm nghịch nước mêng mông
Dòng nước êm như bàn tay của mẹ
Nhẹ nhàng xoa câu hát âu ơ
Nhớ những chiều vất vưỡng trên cầu
Ngắm mặt trời dịu xuống bờ tây
Nhìn sông uốn khúc ôm hàng cây
Tôi thầm ước … được ôm … người yêu dấu
Quê tôi đó đẹp hơn màu tranh vẽ
Tôi phải về lại tắm khúc sông xưa
Tôi phải về tản bộ dưới hàng cây
Để nghe tiếng quê mình trăn trở
…
Thời gian qua có bao giờ trở lại
Những vết hằn thấm thấu tim gan
Bạn bè ơi ! nhớ quá nổi niềm
Cho tôi uống say mèm, ôm quá khứ
Khóc quê mình … vời vợi xa xăm
Mẹ Việt ơi! Dẫu đất Mẹ có hoang tàn
Thân xác nhục nhằn Con xin trở lại
Cho thịt xương tan … trong lòng đất mẹ
…
Trả tôi tháng rộng ngày dài
Để tôi tạ tội, lỗi lầm tôi mang
Cho tôi lại thuở đôi mươi
Để tôi sống lại … thuở tôi yêu người
California 2010
Phạm Thanh Phong
(Chuyển từ tuyển tập 30 năm k12acd)
Ngày họp lớp 30 năm Phong không về được, chỉ có thể gởi lời thăm bạn bè và một bài thơ...Một thuở học trò thoáng chốc đã quá xa xăm, hơn nửa đời người vụt qua với những ký ức hằn đọng lại. Người cách xa nhưng tình không xa, sẽ một ngày tụi mình gặp nhau, nâng chén rượu, ôn lại bao kỷ niệm, đọc cho nhau nghe mấy vần thơ...Mình vẫn nhớ về bạn, và trong bài Lũ chúng mình, câu " đứa còn mãi miết phương trời xa" là nói riêng về Phong và Liên đấy.
ReplyDelete