Chợ Rẫy linh tinh ký sự -NPV
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Chợ Rẫy linh tinh ký sự:
Hắn nhập viện trước ba tôi đến cả tuần. Khoảng chừng 27,28 tuổi nhưng nét mặt hắn trông khá già dặn phong trần, pha chút bậm trợn với vẻ gân guốc và râu ria lởm chởm. Thì hắn là dân lơ xe tải mà, từng chinh chiến khắp mọi nẻo đường nam bắc. Có điều tới vận xui nên trong lúc làm hiệu cho xe “de”lui, hắn trượt chân không tránh kịp, bị kẹp giữa hai chiếc xe tải đến nỗi … bẹp đầu và chấn thương tùm lum. Nằm liệt ở một góc, nhưng hắn trở thành tâm điểm của cả phòng bởi thường xuyên “quậy”, chẳng cho ai ngủ nghỉ cả. Lúc mê sảng la hét đã đành, lúc tỉnh hắn cũng hay càm ràm than thở, chưởi thề, rồi lôi cả ông bà ông vãi ra oán trách. Chăm sóc cho hắn có hai người. Cô em gái người mũm mĩm và vụng về, đụng đâu bị hắn la đó chịu không thấu nên hay lãng lãng ở bên ngoài. Cô vợ (như lời cô tự giới thiệu) thì gầy tong teo, nước da xám tái, khắc khổ nhưng được cái chịu khó và mát tay. Hết quạt mát, lau rửa, cho ăn, giúp tiêu tiểu rồi dỗ dành …trông cô chu đáo đến tội nghiệp. Tối đến, trong khi em gái hắn trãi chiếu dưới sàn ngủ ngon lành thì cô nằm khoanh ở đuôi giường, ôm đôi chân hắn gác lên mình và vỗ về cho hắn ngủ. Hắn có vẻ “chịu” vợ hắn lắm. Cũng có lần hắn dở chứng đuổi : “ Mày biến đi, coi kiếm thằng nào trai trẻ bồ với nó được thì bồ, tao cóc cần ai hết, tao thân tàn ma dại rồi, để cho tao chết đi”. Cô vợ dỗ một chặp không được, phát cáu:” Thôi im cái mồm cho bà con nhờ, tao bực tao bỏ cho chết mẹ bây giờ”. Vậy là hắn im. Cái kiểu ăn nói, xưng hô mày tao của cặp đôi này thật lạ, không “ đụng hàng” với ai được. Thấy tôi nhìn, cô vợ phân bua: “Tụi em quen vậy rồi, từng là bạn bè với nhau mà...”
Được hai hôm thì mẹ và chị hắn vào. Vợ hắn thoáng thấy bóng họ là lẳng lặng chuồn mất, còn hắn vừa càm ràm vừa úp mặt vô tường như không hay không biết. Tôi cũng không để ý lắm, cho tới lúc hắn vặn mình hất văng bàn tay bà mẹ đặt trên trán, miệng rít lên giận dữ: “ Bà còn muốn gì nữa? Bà để cho tôi yên có được không? Tôi chết thì bà mới bằng lòng hả? Về đi, về hết đi”. Mẹ hắn bật khóc, chị hắn nài nỉ- trong khi hắn tuôn xối xả những lời oán trách, chưởi thề bất cần đời. Đại khái hắn không cần cái gia tài của mấy người, chuyện riêng của hắn mặc kệ hắn, đã đuổi hắn thì hắn đi, hắn cũng không cần ai thăm nom gì cả… Hắn vùng vằng dữ quá, tôi buộc phải chạy sang ôm ghì tay hắn xuống, dỗ dành: “ Bình tĩnh, bình tĩnh đi em. Chuyện riêng tư có gì từ từ mai mốt khỏe rồi hẳn nói, em làm vầy ảnh hưởng vết thương sao lành được”. Không biết vì nghe lời tôi hay đuối sức mà hắn trở nên xụi lơ, đôi dòng nước mắt lăn dài trên má…
Sáng hôm sau khi cùng ngồi bên ngoài hành lang chờ hết giờ bác sỹ thăm khám bệnh, tôi nghe cô em mũm mĩm nói với bà mẹ:
-Hay là mẹ về đi, để con cùng chị ấy chăm ảnh cho
Bà mẹ ngước mặt lên, trông bà hốc hác hẳn, hai mắt trũng sâu:
-Về là về thế nào? Tụi bay giấu tao mấy hôm rày chưa đủ sao? Tưởng tụi bay chăm lo cho nó, ai dè tụi bay giao hết cho cái con đượi đó. Nó mà có mệnh hệ gì thì…
-Thì mẹ thấy đó, ảnh đâu có chịu cho mình chăm sóc đâu? Chỉ có chị ấy thôi. Mà tính chị ấy cũng tội lắm, lại chịu khó nữa. Tại má chưa biết đó.
-Biết, biết cái gì?- Bà mẹ lớn giọng: Cũng tại cái con đó mà xảy ra bao nhiêu chuyện lộn xộn trong nhà. Cái thằng này cũng gan trời lắm, cả ba mẹ mà nó còn xem chẳng ra gì, động một tý là bỏ nhà đi. Để coi nó thi gan được bao lâu, hay cuối cùng thì cũng cóc chết ba năm quay đầu về núi...
-Thôi mà mẹ- Cô gái xuống giọng nài nỉ: Miễn sao ảnh khỏe lại là mừng rồi, có gì tính sau.
-Trước sau cái gì? Nói càng thêm tức quá…
Rồi bà chợt thở dài. Quay sang tôi, thấy tôi tỏ vẻ quan tâm, bà liền kể lể đầu đuôi sự việc: “Cái con đó có phải dâu con gì đâu? Nó làm gái hết thời, có hai đứa con riêng lại chẳng đẹp đẽ gì. Vậy mà thằng Út nhà tôi chết mê chết mệt đòi cưới về làm vợ. Cả nhà chẳng ai đồng ý, thế là nó bỏ đi luôn, sống với con đó cả năm nay rồi. Bị tai nạn cũng không thèm nhắn về nhà lấy một tiếng. Thật là khổ cho con với cái…” Tôi ngồi im nghe, không dám nói gì, bụng thầm nghĩ: Có khi tụi nó thương yêu nhau thiệt thì sao? Biết đâu được? Gặp phải thứ bồ bịch trời ơi đất hỡi thì nó tiếc gì cái thằng bẹp đầu nằm một đống mà không bỏ đi từ bảy đời tám hoánh nào rồi ???
Chiều hôm sau nữa hắn mắc…ị, mấy mẹ con xúm quanh, người lo che màn, người lấy chậu…lăng xăng lít xít. Ở bệnh viện thấy cảnh đó hàng ngày hóa quen nên tôi cũng không để mắt đến làm gì, nhưng lần này không hiểu vì sao hắn rên la quá xá. Ba mẹ con cuống lên gặng hỏi, hỏi gì hắn cũng không nói, chỉ rên la thảm thiết hơn. Bà mẹ giục cô con mũm mĩm đi gọi bác sỹ, cô đi một chặp lại quay vào cùng …vợ hắn. Thì ra mấy hôm nay cô ả cũng chỉ loanh quanh đâu đó trong bệnh viện thôi. Không lý gì đến mọi người đang nhìn ngó, cô ả hỏi như quát: “Sao, đau cái gì, đau ở đâu? “ Hắn huơ tay ra hiệu cho vợ lại gần nói nhỏ, con vợ cứ oang oang: “ Thì nói đại đi chứ mắc cỡ gì? Ở bệnh viện chớ phải ngoài đường đâu mà mắc cỡ? Cái gì? Ba bốn ngày rồi không ị được hả? ối giời, tưởng sao, để đó tui làm cho…”. Mọi người còn đang ngơ ngác chưa biết thế nào thì vợ hắn đã nhanh nhẹn lục xách lấy cục xà phòng thấm ướt xoa lên mấy đầu ngón tay, cúi người lật nghiêng nửa thân dưới của hắn lên rồi chọc, ngoáy, nắn bóp… Một tràng âm thanh không thể diễn tả của con người lúc đang giải quyết nỗi buồn khó nói vang lên, thế là xong. Những gì cần phải làm tiếp theo trở nên đơn giản …
Trong khi vợ hắn cùng cô em mũm mĩm lo thu dọn “chiến trường” thì hắn cứ trân trân mắt nhìn lên trần nhà, gương mặt chẳng biểu lộ nét xúc cảm nào. Mẹ hắn lặng lẽ bước ra ngoài hành lang, cũng không nói không rằng. Tôi thoáng thấy nét mặt bà dịu hẳn đi, có lẽ bà đã cảm nhận phần nào một tình cảm chân thật bên trong con người mà bà đang ghét cay ghét đắng. Tôi nghĩ thầm: dù là trai tứ chiến, gái giang hồ thì họ vẫn có quyền yêu nhau, ai dám bảo tình yêu của họ là không cao đẹp???
Tháng 11 vừa rồi NPV phải đưa ba vào bệnh viện Chợ Rẫy để mổ cột sống. Chỉ hai tuần thôi, nhưng đã chứng kiến bao nhiêu cảnh đời khốn khó; những hình ảnh bệnh tật, tai nạn thương tâm; những ám ảnh mất ngủ, những nỗi buồn và đôi niềm vui hiếm hoi…Và thấy mình vẫn còn may mắn, hạnh phúc hơn bao người trên cõi đời này. Xin chân thành cám ơn Anh Bình, BS Tùng và tập thể Y Bác sỹ Khoa ngoại thần kinh đã tận tâm chu đáo vì người bệnh. Nhớ mãi các bạn Phước, Tân, Phương, Luật, Kiêm… đã thường xuyên lui tới chia sẽ với NPV những giây phút trống vắng, suy tư…
1-Một góc tình lạ:
Hắn nhập viện trước ba tôi đến cả tuần. Khoảng chừng 27,28 tuổi nhưng nét mặt hắn trông khá già dặn phong trần, pha chút bậm trợn với vẻ gân guốc và râu ria lởm chởm. Thì hắn là dân lơ xe tải mà, từng chinh chiến khắp mọi nẻo đường nam bắc. Có điều tới vận xui nên trong lúc làm hiệu cho xe “de”lui, hắn trượt chân không tránh kịp, bị kẹp giữa hai chiếc xe tải đến nỗi … bẹp đầu và chấn thương tùm lum. Nằm liệt ở một góc, nhưng hắn trở thành tâm điểm của cả phòng bởi thường xuyên “quậy”, chẳng cho ai ngủ nghỉ cả. Lúc mê sảng la hét đã đành, lúc tỉnh hắn cũng hay càm ràm than thở, chưởi thề, rồi lôi cả ông bà ông vãi ra oán trách. Chăm sóc cho hắn có hai người. Cô em gái người mũm mĩm và vụng về, đụng đâu bị hắn la đó chịu không thấu nên hay lãng lãng ở bên ngoài. Cô vợ (như lời cô tự giới thiệu) thì gầy tong teo, nước da xám tái, khắc khổ nhưng được cái chịu khó và mát tay. Hết quạt mát, lau rửa, cho ăn, giúp tiêu tiểu rồi dỗ dành …trông cô chu đáo đến tội nghiệp. Tối đến, trong khi em gái hắn trãi chiếu dưới sàn ngủ ngon lành thì cô nằm khoanh ở đuôi giường, ôm đôi chân hắn gác lên mình và vỗ về cho hắn ngủ. Hắn có vẻ “chịu” vợ hắn lắm. Cũng có lần hắn dở chứng đuổi : “ Mày biến đi, coi kiếm thằng nào trai trẻ bồ với nó được thì bồ, tao cóc cần ai hết, tao thân tàn ma dại rồi, để cho tao chết đi”. Cô vợ dỗ một chặp không được, phát cáu:” Thôi im cái mồm cho bà con nhờ, tao bực tao bỏ cho chết mẹ bây giờ”. Vậy là hắn im. Cái kiểu ăn nói, xưng hô mày tao của cặp đôi này thật lạ, không “ đụng hàng” với ai được. Thấy tôi nhìn, cô vợ phân bua: “Tụi em quen vậy rồi, từng là bạn bè với nhau mà...”
Được hai hôm thì mẹ và chị hắn vào. Vợ hắn thoáng thấy bóng họ là lẳng lặng chuồn mất, còn hắn vừa càm ràm vừa úp mặt vô tường như không hay không biết. Tôi cũng không để ý lắm, cho tới lúc hắn vặn mình hất văng bàn tay bà mẹ đặt trên trán, miệng rít lên giận dữ: “ Bà còn muốn gì nữa? Bà để cho tôi yên có được không? Tôi chết thì bà mới bằng lòng hả? Về đi, về hết đi”. Mẹ hắn bật khóc, chị hắn nài nỉ- trong khi hắn tuôn xối xả những lời oán trách, chưởi thề bất cần đời. Đại khái hắn không cần cái gia tài của mấy người, chuyện riêng của hắn mặc kệ hắn, đã đuổi hắn thì hắn đi, hắn cũng không cần ai thăm nom gì cả… Hắn vùng vằng dữ quá, tôi buộc phải chạy sang ôm ghì tay hắn xuống, dỗ dành: “ Bình tĩnh, bình tĩnh đi em. Chuyện riêng tư có gì từ từ mai mốt khỏe rồi hẳn nói, em làm vầy ảnh hưởng vết thương sao lành được”. Không biết vì nghe lời tôi hay đuối sức mà hắn trở nên xụi lơ, đôi dòng nước mắt lăn dài trên má…
Trưa và chiều hôm đó hắn lơ cơm, lơ sữa; bà mẹ và hai chị em năn nĩ ỉ ôi lắm hắn mới nuốt vài muỗng gọi là. Tối lại không còn người để gác chân và vỗ về giấc ngủ, hắn càng quậy dữ, la hét cả đêm. “Bộ nhớ” của hắn có khi bị chập nặng rồi- Tôi thầm nghĩ giữa những lần lơ mơ thiếp đi vì mệt mõi.
Sáng hôm sau khi cùng ngồi bên ngoài hành lang chờ hết giờ bác sỹ thăm khám bệnh, tôi nghe cô em mũm mĩm nói với bà mẹ:
-Hay là mẹ về đi, để con cùng chị ấy chăm ảnh cho
Bà mẹ ngước mặt lên, trông bà hốc hác hẳn, hai mắt trũng sâu:
-Về là về thế nào? Tụi bay giấu tao mấy hôm rày chưa đủ sao? Tưởng tụi bay chăm lo cho nó, ai dè tụi bay giao hết cho cái con đượi đó. Nó mà có mệnh hệ gì thì…
-Thì mẹ thấy đó, ảnh đâu có chịu cho mình chăm sóc đâu? Chỉ có chị ấy thôi. Mà tính chị ấy cũng tội lắm, lại chịu khó nữa. Tại má chưa biết đó.
-Biết, biết cái gì?- Bà mẹ lớn giọng: Cũng tại cái con đó mà xảy ra bao nhiêu chuyện lộn xộn trong nhà. Cái thằng này cũng gan trời lắm, cả ba mẹ mà nó còn xem chẳng ra gì, động một tý là bỏ nhà đi. Để coi nó thi gan được bao lâu, hay cuối cùng thì cũng cóc chết ba năm quay đầu về núi...
-Thôi mà mẹ- Cô gái xuống giọng nài nỉ: Miễn sao ảnh khỏe lại là mừng rồi, có gì tính sau.
-Trước sau cái gì? Nói càng thêm tức quá…
Rồi bà chợt thở dài. Quay sang tôi, thấy tôi tỏ vẻ quan tâm, bà liền kể lể đầu đuôi sự việc: “Cái con đó có phải dâu con gì đâu? Nó làm gái hết thời, có hai đứa con riêng lại chẳng đẹp đẽ gì. Vậy mà thằng Út nhà tôi chết mê chết mệt đòi cưới về làm vợ. Cả nhà chẳng ai đồng ý, thế là nó bỏ đi luôn, sống với con đó cả năm nay rồi. Bị tai nạn cũng không thèm nhắn về nhà lấy một tiếng. Thật là khổ cho con với cái…” Tôi ngồi im nghe, không dám nói gì, bụng thầm nghĩ: Có khi tụi nó thương yêu nhau thiệt thì sao? Biết đâu được? Gặp phải thứ bồ bịch trời ơi đất hỡi thì nó tiếc gì cái thằng bẹp đầu nằm một đống mà không bỏ đi từ bảy đời tám hoánh nào rồi ???
Chiều hôm sau nữa hắn mắc…ị, mấy mẹ con xúm quanh, người lo che màn, người lấy chậu…lăng xăng lít xít. Ở bệnh viện thấy cảnh đó hàng ngày hóa quen nên tôi cũng không để mắt đến làm gì, nhưng lần này không hiểu vì sao hắn rên la quá xá. Ba mẹ con cuống lên gặng hỏi, hỏi gì hắn cũng không nói, chỉ rên la thảm thiết hơn. Bà mẹ giục cô con mũm mĩm đi gọi bác sỹ, cô đi một chặp lại quay vào cùng …vợ hắn. Thì ra mấy hôm nay cô ả cũng chỉ loanh quanh đâu đó trong bệnh viện thôi. Không lý gì đến mọi người đang nhìn ngó, cô ả hỏi như quát: “Sao, đau cái gì, đau ở đâu? “ Hắn huơ tay ra hiệu cho vợ lại gần nói nhỏ, con vợ cứ oang oang: “ Thì nói đại đi chứ mắc cỡ gì? Ở bệnh viện chớ phải ngoài đường đâu mà mắc cỡ? Cái gì? Ba bốn ngày rồi không ị được hả? ối giời, tưởng sao, để đó tui làm cho…”. Mọi người còn đang ngơ ngác chưa biết thế nào thì vợ hắn đã nhanh nhẹn lục xách lấy cục xà phòng thấm ướt xoa lên mấy đầu ngón tay, cúi người lật nghiêng nửa thân dưới của hắn lên rồi chọc, ngoáy, nắn bóp… Một tràng âm thanh không thể diễn tả của con người lúc đang giải quyết nỗi buồn khó nói vang lên, thế là xong. Những gì cần phải làm tiếp theo trở nên đơn giản …
Trong khi vợ hắn cùng cô em mũm mĩm lo thu dọn “chiến trường” thì hắn cứ trân trân mắt nhìn lên trần nhà, gương mặt chẳng biểu lộ nét xúc cảm nào. Mẹ hắn lặng lẽ bước ra ngoài hành lang, cũng không nói không rằng. Tôi thoáng thấy nét mặt bà dịu hẳn đi, có lẽ bà đã cảm nhận phần nào một tình cảm chân thật bên trong con người mà bà đang ghét cay ghét đắng. Tôi nghĩ thầm: dù là trai tứ chiến, gái giang hồ thì họ vẫn có quyền yêu nhau, ai dám bảo tình yêu của họ là không cao đẹp???
NPV- tháng 11.2011
kỳ sau:
2-NPV không chỉ đẹp trai, mà còn giống bác sỹ nữa:
Chào "nhà văn" hay "nhà báo" đây anh ???
ReplyDeleteChà, không biết kỳ sau NPV đẹp trai cỡ nào... mau mau xuất bản Bác nhé, để em ngắm có đẹp thiệt không.
ReplyDeletebác nhuỵ dạo này nổ quá ..... nhờ cái lão của tui deo vô mới giống bác sĩ đó chứ hê hê
ReplyDeleteRe Cathnga: có là nhà văn/báo/thơ...bao giờ đâu? Thư giãn thôi mà
ReplyDeleteTình yêu-đề tài muôn thuở, nhưng đây đó vẫn có "một góc lạ" để ta phải đôi chút suy tư. Một góc thôi, nhưng đẹp quá, mong sao cho họ có một kết thúc có hậu...phải không NPV?
ReplyDelete"dù là trai tứ chiến, gái giang hồ thì họ vẫn có quyền yêu nhau, ai dám bảo tình yêu của họ là không cao đẹp???" Đúng rồi, vì họ là con người dù họ có đến 9 phần xấu và 1 phần tốt đi nữa nhưng miễn sao họ luôn luôn dùng đến 1 phần tốt thì họ là người tốt. Còn hơn khối kẻ vẫn tự hào mình có 9 phần tốt nhưng lúc nào cũng thích dùng 1 phần xấu ở mọi lúc mọi nơi.
ReplyDeleteBài viết chú Nhụy hay lắm, câu chuyện rất ý nghỉa, tình yêu muôn năm , cám ơn chú
ReplyDelete