Chùm thơ buồn nhớ - Phạm Ngọc Thái
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Chùm thơ buồn nhớ - Phạm Ngọc Thái
-------------------------------------------------------------------------
DƯỚI HÀNG SẤU ĐÊM
& CON PHỐ NHỎ
Phố vẫn phố, hàng sấu xưa rụng lá
Ngỡ yên rồi còn lạc bước canh khuya
Nên câu thơ anh theo đông về vội vã
Tình của đôi ta dòng sông chảy man mê...
Đêm đã lạnh vầng trăng còn thao thức
Trăng bay trên trời, anh cứ thương em
Xưa mộng nguyệt này, nay sao thấy khác!
Gió nhắc thầm thì... em có nhớ không?
Em ngủ bên chồng. Thôi, cũng đừng tiếc nữa
Mấy ai yêu trọn vẹn đâu em?
Thưở đó đẹp nhiều mộng mơ em nhỉ...
Thơm mát cõi thơ, hồn ta ru êm.
Anh lưu giữ chút tình trên trang giấy
Đi hết phố xa lại khắc khoải bên thềm
Rồi tự trách với mình buổi ấy:
Đã giục em lấy chồng để đau mãi con tim?
Mấy ai yêu trọn vẹn đâu em?
Thưở đó đẹp nhiều mộng mơ em nhỉ...
Thơm mát cõi thơ, hồn ta ru êm.
Anh lưu giữ chút tình trên trang giấy
Đi hết phố xa lại khắc khoải bên thềm
Rồi tự trách với mình buổi ấy:
Đã giục em lấy chồng để đau mãi con tim?
---------------------------------------------------------
Tự thán!
Phố phường làm gì có tiếng chim
Tình thì đã hết, chán không em?
Chiều ngồi như một cây gỗ chết
Rượu - gái, rồi cả thuốc cũng không. (*)
Sống vô vi... sao gió vẫn vi vu?
Lẩm cẩm nhất là đứa làm thơ
Thiên hạ thời nay cơm áo cả
Chỉ nghe thấy tiếng của tiền ru...
Không lẽ tự cắt ngắn cuộc đời?
Thời gian tiếp nối thế mà trôi
Tối đi ngủ sớm thì cũng tiếc
Thức xem phim Mỹ đánh nhau thôi!
Phạm Ngọc Thái
Phố phường làm gì có tiếng chim
Tình thì đã hết, chán không em?
Chiều ngồi như một cây gỗ chết
Rượu - gái, rồi cả thuốc cũng không. (*)
Sống vô vi... sao gió vẫn vi vu?
Lẩm cẩm nhất là đứa làm thơ
Thiên hạ thời nay cơm áo cả
Chỉ nghe thấy tiếng của tiền ru...
Không lẽ tự cắt ngắn cuộc đời?
Thời gian tiếp nối thế mà trôi
Tối đi ngủ sớm thì cũng tiếc
Thức xem phim Mỹ đánh nhau thôi!
Phạm Ngọc Thái
(*) Nghiện thuốc đã mấy chục năm, do tình hình sức khoẻ đành phải cai cả thuốc, mồm miệng nhạt phèo - nhưng cũng đành.
BUỒN TÌNH VIẾT MẤY VẦN THƠ
Ngày tháng trôi đi những vẩn vơ
Buồn tình nên viết mấy vần thơ
Trẻ trung thi tứ còn thánh thót
Giờ gió phật phờ đưa cành khô...
Đêm nằm nuối xưa bao gái đẹp
Một thời trai quí lỡ bỏ qua?
Nào phải vì mình làm cao đạo
Tại cái dại khờ với ngu ngơ.
Khát vọng ngút ngàn thân dâu bể
Chí quyết tận cùng há kể chi!
Đã thấy trời cao đang rộng mở
Sao buổi chiều ni lại chán phè...
Than ôi! Giấc mộng suốt một đời
Nửa lòng thây kệ tháng năm trôi
Nửa dạ nén chờ vin nguyệt quế
Chẳng còn hiểu nữa cái thằng tôi?
------------------------------------------------
NHỚ NHỮNG TỐI ĐÓN EM CHƠI PHỐ
Nhớ những tối anh đón em chơi phố
Tiếng lá bay xao xác lá vàng rơi
Đôi mắt in một trời vời vợi
Hồ nước trong không thấy đáy... em ơi!
Quê em thành phố hoa phượng đỏ
Mùa đông về hoa phượng cũng tan rồi!
Em nay ra sao anh đâu có biết?
Khoảng cách chúng mình giờ quá xa xôi.
Ta sống lại một thời yêu đẹp nhất!
Cứ bàng hoàng như vừa mới qua thôi
Em ở trong anh không có tuổi
Khuôn mặt thơ xinh, mái tóc hoá mây trôi...
Trái tim đã lâu rồi câm lặng
Không còn biết đau với cuộc đời?
Phạm Ngọc Thái
Tiếng lá bay xao xác lá vàng rơi
Đôi mắt in một trời vời vợi
Hồ nước trong không thấy đáy... em ơi!
Quê em thành phố hoa phượng đỏ
Mùa đông về hoa phượng cũng tan rồi!
Em nay ra sao anh đâu có biết?
Khoảng cách chúng mình giờ quá xa xôi.
Ta sống lại một thời yêu đẹp nhất!
Cứ bàng hoàng như vừa mới qua thôi
Em ở trong anh không có tuổi
Khuôn mặt thơ xinh, mái tóc hoá mây trôi...
Trái tim đã lâu rồi câm lặng
Không còn biết đau với cuộc đời?
Phạm Ngọc Thái
GIỮA THẾ THÁI ĐẢO ĐIÊN
HOÀ LẪN BÈO TRÔI
HOÀ LẪN BÈO TRÔI
Một bên thơ nặng trĩu cõi người
Gánh với bóng trăng đời mưa gió
Một bên em và trái tim thương nhớ
Tâm hồn anh bay mênh mang...
Em đã thành quá khứ xa xăm
Những mất mát chốn nhân tình bụi cát
Khát vọng anh như núi ngàn cao ngất!
Giữa thế thái đảo điên hoà lẫn bèo trôi?
Tình là để viết thơ yêu lên trang giấy cuộc đời!
Cứ viết mãi khi trái tim còn thổn thức
Một mai kia hình hài anh đã khuất
Trút linh hồn xin để lại thế gian
Dẫu suốt đời người thi sĩ cô đơn
Gánh với bóng trăng đời mưa gió
Một bên em và trái tim thương nhớ
Tâm hồn anh bay mênh mang...
Em đã thành quá khứ xa xăm
Những mất mát chốn nhân tình bụi cát
Khát vọng anh như núi ngàn cao ngất!
Giữa thế thái đảo điên hoà lẫn bèo trôi?
Tình là để viết thơ yêu lên trang giấy cuộc đời!
Cứ viết mãi khi trái tim còn thổn thức
Một mai kia hình hài anh đã khuất
Trút linh hồn xin để lại thế gian
Dẫu suốt đời người thi sĩ cô đơn
Phạm Ngọc Thái
Đêm nằm nuối xưa bao gái đẹp
ReplyDeleteMột thời trai quí lỡ bỏ qua?
Nào phải vì mình làm cao đạo
Tại cái dại khờ với ngu ngơ.
Khát vọng ngút ngàn thân dâu bể
Chí quyết tận cùng há kể chi!
Đã thấy trời cao đang rộng mở
Sao buổi chiều ni lại chán phè.
Đời người rồi ai cũng vậy mà thôi. Dọc ngang chí lớn cũng như ngu ngơ khù khờ, sẽ có một lúc trong chiều muộn chán phè, ta nghĩ đến một cõi hư vô...