Dễ thương- NPV
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Đêm nay, giải bóng đá vô địch Châu Âu - EURO bước vào chung kết, để lại không ít vui buồn-và cả những điều đáng nhớ cho những ai trót mang nặng đam mê với quả bóng tròn. Riêng tôi, cũng những ngày tháng 7 này, đúng 30 năm về trước, tôi đã trãi qua những cung bậc cảm xúc không thể nào quên với một kỳ World Cup Espana 1982. Ngày đó tôi còn là một sinh viên ...
Dễ thương!
Tan học xong tôi đi cùng Mai trên một đoạn đường về ký túc xá. Chiều xuống chậm, những cơn gió ùa đến làm hàng me cao tít trên đầu rùn rùn đổ lá. Mai vuốt nhẹ mái tóc, những chiếc lá me lại lả tả rơi xuống. “Con đường có lá me bay, chiều chiều ra lại cầm tay nhau về...” Tôi thầm nghĩ đến một bài hát và chợt bâng khuâng ước ao được cầm gọn bàn tay mềm mại của Mai trong lòng bàn tay mình. Mai vẫn lặng lẽ đi bên tôi. Đã bao lần tôi cùng Mai đi về trên con đường này rồi nhỉ? Hai đứa vẫn thường có những giây phút im lặng bên nhau. Như chiều nay...
- Mai này. Tôi gọi - Mai nhìn xem màu trời kìa! Mây trắng bay từng tầng bềnh bồng trông đẹp ghê. Như những cụm bông trắng vậy.
Mai nhìn theo ngón tay tôi chỉ, đôi hàng mi cong khẽ nheo lại và gương mặt nhìn nghiêng nom thật dễ thương.
- Đẹp gì đâu mà anh la đẹp? Hình như trời muốn mưa.
- Muốn mưa? – Tôi ngẩn ra nhìn Mai – Chiều đẹp thế này mà Mai bảo là muốn mưa. Thật hết biết
.
Tôi lắc đầu. Mai ngó lại nhìn tôi không chớp:
- Riêng Mai chẳng thấy đẹp chút nào cả. Còn anh vui lắm hay sao mà thả hồn treo ngược... trên cành cây hoài vậy?
Chà, cô bé lại... gây sự với tôi nữa chứ. Thấy người ta hiền ăn hiếp mà. Tôi liền trêu:
- Ừ, vui hết xẩy. Chỉ có Mai là buồn lắm hay sao mà mặt mày như... như... À, như cái bánh bao... đêm vậy?
Mai quay đi:
- Thôi, Mai hổng giỡn nữa à nghe. Đang rầu đây này.
“Rầu” hả? Rầu cho rầu luôn. Tôi định tìm lời chọc tiếp nhưng nhìn lại tôi chợt thấy Mai ỉu xìu còn hơn... cái bánh bao đêm nữa. Thôi chết! Lại gặp chuyện lôi thôi nữa rồi. Tôi hoảng hồn vội làm bảng tự kiểm. Tôi có nói gì nặng ký đâu nhỉ? Ai bảo Mai gây sự trước?
Tôi nhìn Mai lần nữa. Ánh mắt Mai cho thấy Mai đang giận về một việc gì đó chứ không phải do lời nói của tôi. Gì thế nhỉ? À, hay là... Tôi hỏi:
- Bộ Mai vừa phát hiện ra có gì sai trong bài kiểm tra hồi chiều hả Mai? Sao hồi nãy Mai bảo làm bài cũng được được kia mà.
Mai giận dỗi:
- Được được thì cũng... được được. Tại anh đó!
Tại tôi? Sao lại tại tôi được nhỉ? Tía má tôi sinh tôi ra để gánh chịu mọi tội lỗi trên đời này chắc. Tôi băn khoăn:
- Tại làm sao hả Mai? Anh chẳng hiểu gì cả. À, hay tại anh đổi chỗ ngồi? Lớp học rộng thênh thang, thầy giáo đặt đâu anh ngồi đó chứ, làm sao gần Mai như mọi ngày được?
Mai nhìn tôi, cái nhìn phát... rét:
- Mai đâu có nói vậy. Mà anh ngồi gần Mai thì có gì khác nhau đâu?
Hai đứa ngồi gần nhau chẳng khác gì ngồi xa nhau. Vậy thì người ta cứ ngồi gần nhau để làm gì nhỉ? Tôi hỏi, và hỏi xong mới nhận ra rằng câu hỏi thật ngốc làm sao:
- Nghĩa là Mai không muốn anh ngồi bàn sau Mai nữa chứ gì?
- Ừ!
Mai đáp một tiếng gọn hơ. Tôi điếng người. Trời đất ơi, ăn nói gì mà... tàn nhẫn quá như vậy? Lỡ tôi yếu tim thì sao. Tôi liền làm mặt giân:
- Ừ, nếu vậy anh cũng không nên đi gần Mai. Thôi, anh đi trước cho rồi.
Tôi đi vượt lên trước. Được mấy bước tôi quay lại nhìn Mai và... nhăn răng cười. Tính tôi rất hay cười, vì cười nhiều nên Mai thường chọc: “Cười hở mười cái răng”, may mà không có cái nào sún.
- Thôi mà Mai. Ý anh nói là chiều nay anh không thể ngồi gần Mai như mọi ngày, chứ anh có bảo Mai “photo copy” đâu mà Mai tự ái. Mai thấy không, Mai không thích gần anh, vậy chứ anh đi trước là Mai lẽo đẽo theo sau liền à!
Tôi cười làm Mai phải cười theo. Rồi Mai ra vẻ nghiêm trang:
- Anh thì lúc nào cũng đùa được. Đi với anh thật muốn giận cũng khó giận lâu (Tôi nháy mắt). Bây giờ Mai nói đàng hoàng, nghiêm chỉnh, không giỡn nữa. Anh nhớ bài toán số.... trong bài kiểm tra hồi chiều không?
Tôi sờ tay lên trán ra vẻ suy nghĩ:
- Để anh nhớ coi, một bài toán rất ư là khó. Khó như ăn kẹo kéo bị dính răng vậy. Hình như anh đã gặp nó ở đâu rồi nhỉ? Thôi chết rồi!!!
Tôi gần như nhảy dựng lên vì nhớ lại, như vậy bảo Mai không giận làm sao được. Thôi phen này đúng là chết thật, khỏi nói “oa, đơ” gì nữa hết
Tôi thoáng ngước nhìn lên trời. Những đám mây trắng nhìn xuống, trông chúng đáng ghét lạ. Hình như trời sắp mưa thật...Tôi hấp tấp hỏi Mai:
- Rồi Mai không giải được bài toán đó?
- Chứ còn sao nữa? Tại anh đó!
Tại tôi? Đúng quá rồi chứ còn gì nữa? Tía má tôi sinh tôi ra quả thật để gánh chịu mọi tội lỗi trên đời này mà. Tôi lí nhí thảm não:
- Cho anh xin lỗi mà, Mai. Tại anh quên. Thật tai hại quá....
- Quê...ê…ên ! – Mai nhìn tôi dài giọng – Anh thì lúc nào chả quên, chỉ nhớ mỗi chuyện 1-0, 2 – 0; Brazin với Zico, Falcao, Socrates, ... Achentino với Maradona, Diaz....., Ý với Rossi, Dino Zos, Kempes.....Ủa, mà Mai lại thuộc những cái tên đó hồi nào nhỉ?
Đầu cổ tôi chợt râm ran như bị rệp cắn. Tôi vò đầu bứt tai nhìn Mai. Tại tôi cả. Tôi vốn thuộc dân nghiền bóng đá hạng nặng mà. Một buổi chiều tuần trước Mai có đưa tôi một mảnh giấy ghi bài toán giải tích mà Mai bảo là rất khó, làm hoài không ra....Tôi xung phong nhận lẹ, đọc sơ qua rồi gấp làm tư bỏ vào túi quần định tối về nhà sẽ ra tay thanh toán. “Yêu nhau tam tứ núi cũng trèo- Ngũ lục sông cũng lội, thất bát cửu lục đèo cũng qua”, sá gì bài toán này? Để Mai lé mắt chơi. Nhưng...hỡi ơi, tối hôm đó ti vi có tường thuật bóng đá, lại chương trình Espana tranh giải vô địch thế giới mới hấp dẫn chứ. Tôi quên cả Mai, quên cả bài toán hóc búa nọ. Tôi chỉ nhớ những pha tranh bóng sôi nổi, nhũng cú sút đẹp mắt. Xem xong đi ngủ tôi còn mơ thấy mình được qua Tây Ban Nha.....lượm banh nữa chứ. Oai ra phết.
Sáng hôm sau như thường lệ lên lớp, tôi lại cùng các bạn trai say mê bàn chuyện bóng đá suốt giờ ra chơi mấy tiết học đầu. Rồi tôi sực nhớ đến việc Mai nhờ giúp. Thôi đành phải tranh thủ trong giờ học khác vậy. Nhưng sờ vào túi, tôi phát hoảng khi thấy tờ ghi đề bài biến đâu mất. Có lẽ chỉ do tôi sơ ý đánh rơi thôi. Biết làm sao bây giờ? Đành (lại đành) phải xin lỗi Mai vậy. Mai liền giận dỗi. Thậm chí Mai còn bảo: “ Hay anh giải không ra rồi...xạo Mai? Tôi hoảng lên và phải “khó khăn” lắm mới nói cho Mai tin. Sau đó tôi bảo Mai chép lại đề. Mai bảo chỉ có mỗi một đề đó, bây giờ Mai cũng không nhớ rõ. Ai ngờ chiều nay bài kiểm tra lại ra ngay boong Thật xui xẻo cho tôi...
- Mai đừng trách anh nữa. Lỡ một lần thôi mà. Lần sau thì....thưa tía má con chừa!!!
Mai nhìn tôi, ánh mắt long lanh hơi ánh những tia tinh nghịch. Tôi chợt thấy nghi ngờ. Rồi có lẽ không nhịn được nữa, Mai liền phá lên cười:
- Coi cái mặt anh kìa! Làm gì mà bí xị như cái... bánh bao quá nửa đêm vậy? Mai đùa thôi mà...
“Đùa thôi mà”, có nghĩa là Mai làm được bài toán đó. Tôi nhìn Mai, đúng là hết ý kiến thật! Chẳng còn chuyện gì đùa sao nhè chuyện này mà đùa chứ? Tôi nói.....quạu quọ:
- Mai đùa hả? Trời đất ơi, đùa gì mà ác dữ vậy? Chẳng lẽ tía má anh sinh ra anh để Mai đùa hay sao chứ?
Mai vẫn nhìn tôi cười mãi. Tội nghiệp cho cái thân xác khốn khổ của tôi. Tôi xin giơ hai tay đầu hàng cô bé quái ác này. Đành phải xuống nước vậy:
- Thôi mà Mai. Cười gì dữ vậy, chảy cả nước mắt kia kìa...Hổng thấy anh quê mấy cục đây sao?
Mai nhìn tôi, vẫn cười nhưng ...nhẹ thôi. Rồi Mai nói giọng thật hiền, thật dễ thương:
- Ừ thôi. Ai biểu anh hay chọc Mai. Thua 1-0 nhé.
Tôi đáp lẹ:
- Thôi từ nay anh chả dám chọc Mai nữa đâu. Ghê quá à. Bây giờ anh mới biết mình còn nguyên xi chưa phải sứt mẻ gì. Mà nè, Mai làm hết bài kiểm tra à?
Mai gật đầu :
- Hết. Vì Mai có chuẩn bị trước rồi. Buổi chiều đưa bài toán cho anh Mai vẫn nghĩ: Tối nay mình làm lại thử xem sao. Mai thuộc làu đề toán mà. Một lần, hai lần, ba lần làm không ra chứ mười lần chẳng lẽ cũng không ra? Cuối cùng ra thật. Bài toán hồi chiều dạng giống y....
Tôi thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy mà Mai làm anh hết hồn à.Sao hôm sau Mai không nói cho anh biết?
- Mai định hồi nào làm bài tập, Mai sẽ giải cho anh....lé mắt chơi. Nhưng không ngờ chiều nay kiểm tra .Thành ra.... À, có vậy thì anh mới ....quê một bữa chứ!
Hai đứa tôi cùng cười. Đoạn đường về bên nhau cứ ngắn dần. Tôi và Mai chia tay nhau. Chiều xuống chậm. Những cơn gió lại ùa đến làm hàng me cao tít trên đầu rùn rùn đổ lá. Tôi vừa cất tiếng hát nho nhỏ vừa thoáng nhìn lên trời. Những đám mây trắng vẫn bồng bềnh trôi như những cụm bông trên cao trông rất đẹp.
Bài hát World Cup Espana 1982
Dễ thương!
Tan học xong tôi đi cùng Mai trên một đoạn đường về ký túc xá. Chiều xuống chậm, những cơn gió ùa đến làm hàng me cao tít trên đầu rùn rùn đổ lá. Mai vuốt nhẹ mái tóc, những chiếc lá me lại lả tả rơi xuống. “Con đường có lá me bay, chiều chiều ra lại cầm tay nhau về...” Tôi thầm nghĩ đến một bài hát và chợt bâng khuâng ước ao được cầm gọn bàn tay mềm mại của Mai trong lòng bàn tay mình. Mai vẫn lặng lẽ đi bên tôi. Đã bao lần tôi cùng Mai đi về trên con đường này rồi nhỉ? Hai đứa vẫn thường có những giây phút im lặng bên nhau. Như chiều nay...
- Mai này. Tôi gọi - Mai nhìn xem màu trời kìa! Mây trắng bay từng tầng bềnh bồng trông đẹp ghê. Như những cụm bông trắng vậy.
Mai nhìn theo ngón tay tôi chỉ, đôi hàng mi cong khẽ nheo lại và gương mặt nhìn nghiêng nom thật dễ thương.
- Đẹp gì đâu mà anh la đẹp? Hình như trời muốn mưa.
- Muốn mưa? – Tôi ngẩn ra nhìn Mai – Chiều đẹp thế này mà Mai bảo là muốn mưa. Thật hết biết
.
Tôi lắc đầu. Mai ngó lại nhìn tôi không chớp:
- Riêng Mai chẳng thấy đẹp chút nào cả. Còn anh vui lắm hay sao mà thả hồn treo ngược... trên cành cây hoài vậy?
Chà, cô bé lại... gây sự với tôi nữa chứ. Thấy người ta hiền ăn hiếp mà. Tôi liền trêu:
- Ừ, vui hết xẩy. Chỉ có Mai là buồn lắm hay sao mà mặt mày như... như... À, như cái bánh bao... đêm vậy?
Mai quay đi:
- Thôi, Mai hổng giỡn nữa à nghe. Đang rầu đây này.
“Rầu” hả? Rầu cho rầu luôn. Tôi định tìm lời chọc tiếp nhưng nhìn lại tôi chợt thấy Mai ỉu xìu còn hơn... cái bánh bao đêm nữa. Thôi chết! Lại gặp chuyện lôi thôi nữa rồi. Tôi hoảng hồn vội làm bảng tự kiểm. Tôi có nói gì nặng ký đâu nhỉ? Ai bảo Mai gây sự trước?
Tôi nhìn Mai lần nữa. Ánh mắt Mai cho thấy Mai đang giận về một việc gì đó chứ không phải do lời nói của tôi. Gì thế nhỉ? À, hay là... Tôi hỏi:
- Bộ Mai vừa phát hiện ra có gì sai trong bài kiểm tra hồi chiều hả Mai? Sao hồi nãy Mai bảo làm bài cũng được được kia mà.
Mai giận dỗi:
- Được được thì cũng... được được. Tại anh đó!
Tại tôi? Sao lại tại tôi được nhỉ? Tía má tôi sinh tôi ra để gánh chịu mọi tội lỗi trên đời này chắc. Tôi băn khoăn:
- Tại làm sao hả Mai? Anh chẳng hiểu gì cả. À, hay tại anh đổi chỗ ngồi? Lớp học rộng thênh thang, thầy giáo đặt đâu anh ngồi đó chứ, làm sao gần Mai như mọi ngày được?
Mai nhìn tôi, cái nhìn phát... rét:
- Mai đâu có nói vậy. Mà anh ngồi gần Mai thì có gì khác nhau đâu?
Hai đứa ngồi gần nhau chẳng khác gì ngồi xa nhau. Vậy thì người ta cứ ngồi gần nhau để làm gì nhỉ? Tôi hỏi, và hỏi xong mới nhận ra rằng câu hỏi thật ngốc làm sao:
- Nghĩa là Mai không muốn anh ngồi bàn sau Mai nữa chứ gì?
- Ừ!
Mai đáp một tiếng gọn hơ. Tôi điếng người. Trời đất ơi, ăn nói gì mà... tàn nhẫn quá như vậy? Lỡ tôi yếu tim thì sao. Tôi liền làm mặt giân:
- Ừ, nếu vậy anh cũng không nên đi gần Mai. Thôi, anh đi trước cho rồi.
Tôi đi vượt lên trước. Được mấy bước tôi quay lại nhìn Mai và... nhăn răng cười. Tính tôi rất hay cười, vì cười nhiều nên Mai thường chọc: “Cười hở mười cái răng”, may mà không có cái nào sún.
- Thôi mà Mai. Ý anh nói là chiều nay anh không thể ngồi gần Mai như mọi ngày, chứ anh có bảo Mai “photo copy” đâu mà Mai tự ái. Mai thấy không, Mai không thích gần anh, vậy chứ anh đi trước là Mai lẽo đẽo theo sau liền à!
Tôi cười làm Mai phải cười theo. Rồi Mai ra vẻ nghiêm trang:
- Anh thì lúc nào cũng đùa được. Đi với anh thật muốn giận cũng khó giận lâu (Tôi nháy mắt). Bây giờ Mai nói đàng hoàng, nghiêm chỉnh, không giỡn nữa. Anh nhớ bài toán số.... trong bài kiểm tra hồi chiều không?
Tôi sờ tay lên trán ra vẻ suy nghĩ:
- Để anh nhớ coi, một bài toán rất ư là khó. Khó như ăn kẹo kéo bị dính răng vậy. Hình như anh đã gặp nó ở đâu rồi nhỉ? Thôi chết rồi!!!
Tôi gần như nhảy dựng lên vì nhớ lại, như vậy bảo Mai không giận làm sao được. Thôi phen này đúng là chết thật, khỏi nói “oa, đơ” gì nữa hết
Tôi thoáng ngước nhìn lên trời. Những đám mây trắng nhìn xuống, trông chúng đáng ghét lạ. Hình như trời sắp mưa thật...Tôi hấp tấp hỏi Mai:
- Rồi Mai không giải được bài toán đó?
- Chứ còn sao nữa? Tại anh đó!
Tại tôi? Đúng quá rồi chứ còn gì nữa? Tía má tôi sinh tôi ra quả thật để gánh chịu mọi tội lỗi trên đời này mà. Tôi lí nhí thảm não:
- Cho anh xin lỗi mà, Mai. Tại anh quên. Thật tai hại quá....
- Quê...ê…ên ! – Mai nhìn tôi dài giọng – Anh thì lúc nào chả quên, chỉ nhớ mỗi chuyện 1-0, 2 – 0; Brazin với Zico, Falcao, Socrates, ... Achentino với Maradona, Diaz....., Ý với Rossi, Dino Zos, Kempes.....Ủa, mà Mai lại thuộc những cái tên đó hồi nào nhỉ?
Đầu cổ tôi chợt râm ran như bị rệp cắn. Tôi vò đầu bứt tai nhìn Mai. Tại tôi cả. Tôi vốn thuộc dân nghiền bóng đá hạng nặng mà. Một buổi chiều tuần trước Mai có đưa tôi một mảnh giấy ghi bài toán giải tích mà Mai bảo là rất khó, làm hoài không ra....Tôi xung phong nhận lẹ, đọc sơ qua rồi gấp làm tư bỏ vào túi quần định tối về nhà sẽ ra tay thanh toán. “Yêu nhau tam tứ núi cũng trèo- Ngũ lục sông cũng lội, thất bát cửu lục đèo cũng qua”, sá gì bài toán này? Để Mai lé mắt chơi. Nhưng...hỡi ơi, tối hôm đó ti vi có tường thuật bóng đá, lại chương trình Espana tranh giải vô địch thế giới mới hấp dẫn chứ. Tôi quên cả Mai, quên cả bài toán hóc búa nọ. Tôi chỉ nhớ những pha tranh bóng sôi nổi, nhũng cú sút đẹp mắt. Xem xong đi ngủ tôi còn mơ thấy mình được qua Tây Ban Nha.....lượm banh nữa chứ. Oai ra phết.
Sáng hôm sau như thường lệ lên lớp, tôi lại cùng các bạn trai say mê bàn chuyện bóng đá suốt giờ ra chơi mấy tiết học đầu. Rồi tôi sực nhớ đến việc Mai nhờ giúp. Thôi đành phải tranh thủ trong giờ học khác vậy. Nhưng sờ vào túi, tôi phát hoảng khi thấy tờ ghi đề bài biến đâu mất. Có lẽ chỉ do tôi sơ ý đánh rơi thôi. Biết làm sao bây giờ? Đành (lại đành) phải xin lỗi Mai vậy. Mai liền giận dỗi. Thậm chí Mai còn bảo: “ Hay anh giải không ra rồi...xạo Mai? Tôi hoảng lên và phải “khó khăn” lắm mới nói cho Mai tin. Sau đó tôi bảo Mai chép lại đề. Mai bảo chỉ có mỗi một đề đó, bây giờ Mai cũng không nhớ rõ. Ai ngờ chiều nay bài kiểm tra lại ra ngay boong Thật xui xẻo cho tôi...
- Mai đừng trách anh nữa. Lỡ một lần thôi mà. Lần sau thì....thưa tía má con chừa!!!
Mai nhìn tôi, ánh mắt long lanh hơi ánh những tia tinh nghịch. Tôi chợt thấy nghi ngờ. Rồi có lẽ không nhịn được nữa, Mai liền phá lên cười:
- Coi cái mặt anh kìa! Làm gì mà bí xị như cái... bánh bao quá nửa đêm vậy? Mai đùa thôi mà...
“Đùa thôi mà”, có nghĩa là Mai làm được bài toán đó. Tôi nhìn Mai, đúng là hết ý kiến thật! Chẳng còn chuyện gì đùa sao nhè chuyện này mà đùa chứ? Tôi nói.....quạu quọ:
- Mai đùa hả? Trời đất ơi, đùa gì mà ác dữ vậy? Chẳng lẽ tía má anh sinh ra anh để Mai đùa hay sao chứ?
Mai vẫn nhìn tôi cười mãi. Tội nghiệp cho cái thân xác khốn khổ của tôi. Tôi xin giơ hai tay đầu hàng cô bé quái ác này. Đành phải xuống nước vậy:
- Thôi mà Mai. Cười gì dữ vậy, chảy cả nước mắt kia kìa...Hổng thấy anh quê mấy cục đây sao?
Mai nhìn tôi, vẫn cười nhưng ...nhẹ thôi. Rồi Mai nói giọng thật hiền, thật dễ thương:
- Ừ thôi. Ai biểu anh hay chọc Mai. Thua 1-0 nhé.
Tôi đáp lẹ:
- Thôi từ nay anh chả dám chọc Mai nữa đâu. Ghê quá à. Bây giờ anh mới biết mình còn nguyên xi chưa phải sứt mẻ gì. Mà nè, Mai làm hết bài kiểm tra à?
Mai gật đầu :
- Hết. Vì Mai có chuẩn bị trước rồi. Buổi chiều đưa bài toán cho anh Mai vẫn nghĩ: Tối nay mình làm lại thử xem sao. Mai thuộc làu đề toán mà. Một lần, hai lần, ba lần làm không ra chứ mười lần chẳng lẽ cũng không ra? Cuối cùng ra thật. Bài toán hồi chiều dạng giống y....
Tôi thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy mà Mai làm anh hết hồn à.Sao hôm sau Mai không nói cho anh biết?
- Mai định hồi nào làm bài tập, Mai sẽ giải cho anh....lé mắt chơi. Nhưng không ngờ chiều nay kiểm tra .Thành ra.... À, có vậy thì anh mới ....quê một bữa chứ!
Hai đứa tôi cùng cười. Đoạn đường về bên nhau cứ ngắn dần. Tôi và Mai chia tay nhau. Chiều xuống chậm. Những cơn gió lại ùa đến làm hàng me cao tít trên đầu rùn rùn đổ lá. Tôi vừa cất tiếng hát nho nhỏ vừa thoáng nhìn lên trời. Những đám mây trắng vẫn bồng bềnh trôi như những cụm bông trên cao trông rất đẹp.
NPV- 07 .1982
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
ReplyDeleteNPV đã xóa comments của bạn nặc danh theo yêu cầu của NS là người được nhắc tên trong comments này. Và NS có nhắn lại: nếu có thể, bạn hãy liên hệ trực tiếp qua mail với NS nhé.
ReplyDeleteMong các bạn thông cảm