Cho em quên tuổi mộng- truyện ngắn Mưa phố núi
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
CHO EM QUÊN TUỔI MỘNG
Khi
chúng tôi đang học lớp 11 thì cả trường đã nhốn nháo chuẩn bị cho kỳ thi tốt
nghiệp phổ thông. Sau đó là thi vào đại học, chúng tôi ra sức học đêm ngày. Thi
vào đại học đối với chúng tôi không quan trọng bằng kỳ thi tốt nghiệp phổ
thông. Nó giống như một thắt gúc cuối cùng để đánh giá sự trưởng thành của bọn
học trò chúng tôi, đây là thời điểm của những năm 84-85.
Lúc
đó tôi chơi với hai cô bạn thân Liên và Thảo. Đó là hai cô bé xinh đẹp nhất lớp.
Liên gốc Huế nhu mì nết na, một vẻ đẹp rất cao sang đài các. Tánh Liên kín đáo
và duyên dáng trong từng cử chỉ, lời nói. Với Liên mọi thứ phải chừng mực đủ đầy.
Liên cứ như chị cả của chúng tôi ấy. Bọn con trai trong trường rất nể sợ Liên.
Chẳng có đứa nào dám lé phé. Liên là trưởng lớp, mọi việc vào tay Liên được sắp
đặt đâu vào đấy gọn ghẽ. Liên học giỏi lại khiêm nhường, thầy cô giáo và bạn bè
đều quý mến Liên, đồng thời cũng kiêng dè nể sợ. Cô giống như một hòn đá thần
bí, xa cách , hoàn hảo. Tôi chưa từng biết có anh con trai nào dám tỏ tình với
Liên.
Thảo
thuộc gia đình gốc Bắc di cư, đẹp rạng rỡ, đa tình. Với ai Thảo cũng ngọt ngào
da diết. Cô mà mở miệng nói toàn những lời hoa mỹ, khách sáo khiến ai cũng đắm
say ngơ ngẩn. Tất cả bọn con trai trong lớp đều có tình với Thảo. Nhưng riêng
tôi thì tôi biết, bề ngoài trông Thảo vậy thôi, bên trong lại là một bà chúa lạnh
lùng kiêu hãnh. Lúc nào cô cũng tạo cho mình một nguyên tắc bất thành văn. Chiếu
theo cá tính và ngày sinh nhật chúng tôi sắp xếp ngôi thứ. Liên là đại tỷ, Thảo
là nhị tỷ còn tôi là bé út. Hai chị cưng chìu tôi đồng thời cũng hạch sách tôi
mọi thứ, ăn hiếp tôi cũng có. Tôi rất vui theo sự sắp xếp của hai bà chị bất đắc
dĩ đó. Trong mắt hai chị, tôi chỉ là con bé lóc chóc hỉ mũi còn chưa sạch mà !Nhà
họ giàu có hơn nhà tôi, lại là dân sống Sài Gòn lâu năm, tôi được hai chị ấp ủ
bảo bọc ai dám ăn hiếp tôi? Có món gì ngon, thứ gì đẹp họ dành phần cho tôi.
Tôi
lóc chóc với ai kia chứ với hai chị thì tôi cũng biết nịnh ra trò. Tôi thường
xuyên làm nũng với hai chị, tôi đang có cả thế gian trong tay mà. Gia đình ba đứa
chúng tôi bàn nhau, thuê thầy giáo về dạy kèm cho chúng tôi. Thầy giáo được mời
là một anh chàng sinh viên trẻ măng, thầy đang học năm thứ tư của đại học sư phạm.
Giáo Nam chỉ hơn chúng tôi chừng 5-6 tuổi chứ bao nhiêu. Bữa đầu tiên ra mắt học
trò thầy bẽn lẽn như con gái...Suốt buổi học thầy không dám nhìn thẳng mặt
chúng tôi. Gần hết giờ học tôi bưng mời thầy ly trà đá, thầy cứ cúi gầm mặt xuống
trang vở...
-
Cám ơn các cô !
-
Hả? Tôi nhìn các chị ngơ ngác. Thầy vừa nói gì vậy?
-
Ô không ! Chết thật, ý tôi nói là cảm ơn...các em !
Ha ha ha...ba
đứa chúng tôi cùng bật cười, thầy luýnh quýnh làm trà sóng sánh ra cả áo...
Khi
thầy đi về rồi, Liên trách chúng tôi :
-
Hai đứa không được ăn hiếp thầy nghe chưa ? Không thôi thầy giận không thèm dạy
chúng ta nữa đó.
Thảo
cong môi cãi lại
-
Ai ăn hiếp thầy khi nào...đâu ! Mặt mũi thầy đĩnh đạc khôi ngô ghê há ! Giọng
thầy nghe hơi kỳ kỳ phải không ? Nghe như giọng Huế nhưng sao cứ trọ trẹ.
Tôi
lau chau kể :
-
Nghe mẹ em nói thầy gốc Quảng Trị, ở dưới làng. Chả là mẹ mời thầy là do một
người quen giới thiệu mà.
Chị
Liên lên lớp:
-
Thầy điềm đạm như rứa, chắc là chững chạc đường hoàng, tụi mình cố gắng đừng
làm rộn thầy nghe ! Nhất là nhỏ Mưa đó, miệng cứ líu lo, khi nãy em làm thầy bối
rối đó.
-
Em à ? Líu lo hồi nào...? Em chỉ bưng nước mời thầy thôi mà.
Chị
Thảo lại tiếp:
-Sao
thầy nhác quá chừng đi ! Cả buổi cũng không dám nhìn chị em mình. Lần tới phải
hỏi xem thầy đã có vợ chưa ? Thảo nghe nói ở dưới quê mấy anh con trai lấy vợ sớm
lắm. Chị Liên gạt ngang
-Thôi
phiền nờ, cấm có bép xép hỉ ? Mi mà hỏi tới hỏi lui thầy ngượng chết, mượn đó !
Chỉ học thôi nghe chưa, hỏng.
Giáo
Nam lúc nào cũng đúng giờ, ăn vận chỉnh tề cho ra vẻ ông giáo ấy mà. Có bữa trời
nóng quá tôi vặn quạt máy chạy phành phạch hết tốc độ. Vậy mà thầy cứ nhễ nhại mồ
hôi trông thật tội, lúc nào thầy cũng mặc hai lớp, áo sơ mi ở ngoài, áo thun
lót ở trong. Trời Sài Gòn nóng bức mà thầy ăn mặc kiểu này không ngộp chết mới
lạ. Mỗi tuần thầy đến nhà tôi dạy chúng tôi ba buổi. Thỉnh thoảng mẹ có nấu chè
đãi thầy. Thầy ăn uống nhỏ nhẻ, khiêm tốn.
Gương
mặt của thầy theo quan điểm của tôi lúc đó, cũng thuộc loại điển trai, sáng sủa
mỗi tội hơi góc cạnh quê mùa. Người thầy cao, ốm có phần xanh xao. Tôi đặc biệt
chú ý đến đôi mắt của thầy, rất sáng. Thỉnh thoảng tôi vẫn ngắm thầy, thầy biết
chứ nên cứ trốn ánh mắt của tôi. Một bữa tôi buột miệng hỏi :
-
Em nghe nói thầy ở dưới quê, sao da thầy trắng vậy ? Trắng gần bằng da em luôn
nè. Thầy ngượng ngùng quay đi nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ, nơi có những vạt
nắng chiều xiên xiên tan loãng trên chậu cúc vàng hoe.
-
Chậu cúc vàng đẹp quá ! Bé Mưa hỉ.
-
Ơ...! Người ta hỏi thầy sao da trắng, thầy lại ngắm cúc vàng. Thầy cố giấu nụ
cười nơi khóe miệng
-
Tại hồi nhỏ thầy vốn yếu đuối, ba mạ thương không cho làm ruộng, chỉ chú tâm học
thôi.
-
Vậy...thầy có...vợ chưa ?
-
Chưa...mà sao bé Mưa cứ théc méc gì đâu kỳ cục.
-
Ơ ! Thì người ta chỉ hỏi thăm gia cảnh thầy thôi mà. Thầy mới kỳ đó.
-
E...hèm. Trở lại bài học nhé ! Quỹ tích của những đường tròn...Thầy giỏi nhất
là đánh trống lãng mà.
Một
bữa tôi thấy Thảo hơi lạ, suốt buổi học chị như không tập trung, thầy giảng bài
mà mắt chị cứ ngó đâu đâu...Tôi đá chân chị dưới bàn.
-
Ái ! Đau nhỏ. Thầy giật mình, mặt đỏ au. Tôi nghĩ miên man, tôi đá chân Thảo
mà mắc chi tới thầy.
-
Các em có câu hỏi gì nữa không?
Hai
chị im lặng, chỉ có tiếng quạt máy chạy vù vù.
-
Hay ta nghỉ giải lao chút nhé, bé Mưa nè cho thầy mượn cây đàn được không ?
-
Dạ !
Tôi lấy cây đàn treo trên vách trao cho thầy. Đó là cây đàn cũ kỷ của em trai tôi. Thầy dạo khúc mở đầu, những ngón tay thon thon xương xẩu lướt nhẹ trên phím đàn. Tôi nhận ra một niềm đam mê cháy bỏng trên những ngón tay đó. Lúc này thầy không còn dáng vẻ của giáo Nam nghiêm nghị thường ngày nữa. Mắt thầy rực sáng, mồ hôi nhễ nhại rớt hai bên thái dương. Rồi thầy cất giọng nhè nhẹ êm êm:
Tôi lấy cây đàn treo trên vách trao cho thầy. Đó là cây đàn cũ kỷ của em trai tôi. Thầy dạo khúc mở đầu, những ngón tay thon thon xương xẩu lướt nhẹ trên phím đàn. Tôi nhận ra một niềm đam mê cháy bỏng trên những ngón tay đó. Lúc này thầy không còn dáng vẻ của giáo Nam nghiêm nghị thường ngày nữa. Mắt thầy rực sáng, mồ hôi nhễ nhại rớt hai bên thái dương. Rồi thầy cất giọng nhè nhẹ êm êm:
Em tan trường về, đường mưa nho
nhỏ
chim non lề đường nằm im dấu mỏ...
Mắt
thầy đuổi theo tôi, tôi hiểu ý cất giọng hòa theo.
Cây xưa còn gầy nằm phơi dáng đỏ
Áo em ngày nọ phai nhạt mấy màu
Âm vang thuở nào bước nhỏ tìm
nhau...Tìm nhau...
Rồi
Liên và Thảo cùng cất tiếng hòa theo rất ăn khớp
Rồi ngày qua đi qua đi...Qua
đi...
Như phai nhạt mờ đường xanh nho
nhỏ...
Anh theo Ngọ về gót giày lặng lẽ
buồn tênh...
Buổi
chiều hôm đó, căn nhà nhỏ bé của chúng tôi thật ấm cúng. Chúng tôi cứ hát theo
thầy hết bài này đến bài khác. Mẹ tôi thấy lạ từ dưới bếp chạy lên, ngẩn ngơ
nhìn rồi mẹ cũng lẩm bẩm hát theo. Sau buổi hát hò đó, chị em tôi không còn khoảng
cách với thầy nữa. Thầy vẫn ít nói nhưng cười luôn, đặc biệt là rất hay cười
khi tôi nói chuyện, có lúc thầy còn phát biểu :
-Bé
Mưa ni là mưa rơi lá cọ, lộp bộp nghe vui tai.
Thầy
rất mê Liên, mỗi khi Liên mở miệng nói điều gì thầy ráng chăm chú lắng tai để
nghe.Thỉnh thoảng tôi cứ bắt gặp thầy dõi mắt theo bóng chị. Một lần tôi hỏi chị
khi chỉ có hai đứa tôi
-
Liên phải nói cho em biết, Liên thích thầy phải không?
-
Ui chau tội ! Nhỏ nói cái chi kỳ rứa ? Thầy là thầy mà, chết mi đó !
-
Ê hê, thầy Nam chỉ kèm thêm tụi mình thôi, không phải thầy thiệt mô !
Chị
kéo tôi thật sát vào người chị rồi thầm thì vào tai tôi.
-
Mưa không bao giờ được nói mấy chuyện như vầy với Thảo nghe chưa? Nếu không
Liên giận đó.
Đến
cuối năm đó, Liên theo gia đình đi Mỹ. Trước khi đi gia đình đãi tiệc rất linh
đình. Cả buổi chúng tôi không nghe giáo Nam nói câu nào. Thầy như chìm đắm
trong suy tư mộng mị. Liên buồn hơn bao giờ hết. Đêm đó thầy ở lại chơi tới
khuya, thầy hát lại bản nhạc Ngày xưa Hoàng thị. Lần này thầy chỉ hát một mình
chúng tôi không dám hòa theo, bởi thấy mắt Liên rưng rưng ngấn lệ. Giọng giáo
Nam rất buồn, một nỗi buồn sâu xa, khép kín.
Sáng
hôm đưa Liên ra phi trường, thầy không dám đi theo, viện cớ bận học. Gần đến giờ
phải vào phòng trong mà mắt Liên cứ dáo dác tìm thầy. Thảo im lặng đến bất ngờ,
giờ phút cuối cùng Thảo chỉ nói được một câu
-
Biết đến bao giờ mình mới gặp lại nhau đây ?
Tôi
quay đi không dám nhìn hai chị, tôi mít ướt nhất trong bọn mà ! Tôi mà khóc chắc
chắn 2 chị nức nở theo tôi. Mẹ Liên giục đến lần thứ 3 Liên mới quay đi, chị
còn kịp đưa ngón tay trỏ lên môi ám hiệu cho tôi biết mà giữ bí mật.
Chỉ
còn tôi với Thảo, những buổi học trở nên lặng lẽ, uể oải. Thầy giáo vẫn rất
đúng giờ và càng ít nói hơn trước.
Sau
một thời gian dài thầy mới ấp úng hỏi:
-
Liên có thư về không các em?
Tôi
liếc xéo Thảo, thấy chị khẽ chớp mắt ra hiệu đèn xanh tôi mới dám trả lời thầy:
-
Dạ có ! Chị ấy vẫn khỏe nhưng rất ít viết thư. Như là chị ấy rất bận, phải bắt
kịp chương trình anh ngữ. Chị ấy có gởi lời thăm thầy đấy !
-Vậy
à...à? Tiếng à... thầy kéo dài nghe buồn mênh mông, có lẽ thầy chờ đợi một điều
gì đó nhiều hơn nữa.
Chỉ
một năm sau đó Liên lấy chồng. Chị gởi hình đám cưới về cho chúng tôi xem. Gia
đình chị đã nhắm sẵn người chồng đó cho chị từ trước. Đó là một anh chàng không
quân người Việt Nam rất đẹp trai. Liên vẫn tiếp tục học đại học dù đã có chồng,
chị học nghành sư phạm. Sau khi lấy chồng không bao lâu thì chị có bầu, sau khi
sanh em bé thì không còn liên lạc thường xuyên với chúng tôi nữa.
Thảo
học kinh tế, bởi gia đình Thảo muốn vậy. Thật ra Thảo muốn đi vào nghiệp văn
chương vì tâm hồn Thảo rất lãng mạn. Khi Thảo đang học năm thứ nhất thì giáo
Nam tốt nghiệp đại học rồi về quê. Tôi, Thảo và thầy đi sở thú chơi một lần cuối
cùng. Tôi cố tình giả vờ đi lang thang đây đó để Thảo và thầy có nhiều thời giờ
với nhau. Hôm đó họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Tôi thầm ngắm họ - rất xứng
đôi đấy chứ ! Có một chiếc lá rơi nằm vướng trên tóc Thảo, thầy đưa tay nhẹ
nhàng gỡ chiếc lá rồi giữ lại chiếc lá ép giữa hai bàn tay, cả buổi tôi thấy thầy
cứ mân mê chiếc lá cho đến khi nó vỡ nát trong tay thầy. Họ cứ thao thao bất tận
về văn chương, tôi mãi chơi với mấy chú khỉ con không muốn làm phiền họ. Chờ
lâu không thấy tôi họ lại đi tìm.
-
Mưa à, sao cứ chạy lung tung đi đâu? Thầy hỏi tôi giọng lém lỉnh. Lúc sau này
tôi thấy thầy khác hẳn trẻ trung hơn, tự nhiên thoải mái hơn. Gương mặt đã phổng
phao sắc diện hồng hào, điển trai lắm chứ ! Dầu không còn dạy chúng tôi nữa,
chúng tôi vẫn tiếp tục gọi thầy quen miệng rồi. Tuần nào thầy cũng gặp chúng
tôi. Lúc này tôi đã có người yêu nên ít khi đi chung với họ. Thầy và Thảo thường
xuyên đi chơi với nhau. Hôm thầy trở về quê chỉ có Thảo đưa thầy ra ga xe lửa.
Tối đó Thảo ghé nhà tôi khóc nức nở trên vai tôi. Đó là lần đâu tiên chị để tôi
làm người lớn, được an ủi chị. Rồi chị ngủ lại với tôi đêm đó. Chúng tôi thức
thâu đêm để nói chuyện.
***
Thảo
rất yêu thầy Nam, yêu cái vẻ đỉnh đạc kín đáo, nghiêm trang của thầy. Thảo rất
thần tượng những kiến thức mà thầy có về cõi văn chương. Nhưng gia đình chị rất
phong kiến, đời nào lại để chị đến với một anh chàng gốc gác quê mùa như thầy
Nam. Gia đình của chị sống bằng những mối quan hệ ngoại giao. Chồng chị phải là
một người lịch lãm trong giới làm ăn.
Gia
đình giáo Nam lại nhắm sẵn cho thầy một cô vợ ở dưới quê. Họ chắc chắn sẽ tá hỏa
nếu biết thầy yêu một cô gái tân thời như Thảo. Thầy và Thảo chỉ đến với nhau
qua văn chương, họ không dám bước xa hơn. Họ làm thơ với nhau, những áng thơ
tình rất đẹp, rất lãng mạn về mùa thu, về những cơn mưa, về những cảm xúc bất
chợt cho những khúc hát mà họ từng yêu thích.
Sau
đó thì chúng tôi bặt tin thầy.
Tháng
9 năm 1991, tôi cũng chia tay Thảo. Tôi theo gia đình sang Mỹ diện H.O. Vừa qua
đến Mỹ tôi lập tức liên lạc với Liên, chị tức tốc xuống thăm tôi. Tôi ở Little
Sài Gòn, chị ở San Jose. Bất cứ khi nào có dịp chị đều xuống thăm tôi. Tôi trở
thành một phần máu thịt của chị. Hiện chị rất hạnh phúc bên chồng với 2 con. Chồng
chị thường xuyên vắng nhà do công việc của anh. Để lấp đầy khoảng trống chị tập
cầm viết.
Chị
đang là cô giáo dạy highschool, các con chị đã vào đại học. Tôi cũng hạnh phúc
bên mái ấm nho nhỏ, bình thường. Chỉ tội nghiệp cho Thảo, cô nàng trắc trở tình
duyên.
Thảo
bây giờ là đại gia gốc bự ở đất Sài Gòn. Chồng Thảo làm ăn lớn có công ty
riêng. Thảo đương nhiên trở thành bà giám đốc, chị đi nước ngoài như cơm bữa. Mới
hè vừa rồi chị ghé Cali thăm tôi. Chị không thèm ở khách sạn, mà ở lại nhà tôi.
Chúng tôi lại có dịp tâm tình với nhau như xưa. Chị Liên từ San Jose cũng xuống,
vậy là tôi lấy vacation một tuần để chơi với hai chị. Chị Liên càng ngày càng đẹp
mặn mà, Thảo cũng rất sắc sảo. Thảo xài tiền như nước vậy. Hai chị lại chìu tôi
như xưa, cưng luôn các con của tôi.
Chồng
tôi rất quý hai chị - quý thật lòng. Ngày nào anh cũng cố làm món ngon đặc biệt
nào đó để đãi hai người đẹp. Hai chị cứ hay đùa rằng tôi có phước, có chồng hiền
như ông bụt ở trong nhà. Ba chị em tôi lại liên tu bất tận thâu đêm suốt sáng.
Liên
hỏi thăm thầy Nam trước
-
Thảo có bao giờ gặp lại thầy không ?
-
Từ khi thầy về quê lấy vợ thì thôi. Thảo vẫn đi công tác ngang vùng quê của thầy
hoài ấy chứ ! Nhưng gặp để làm chi ? Thảo liên lạc với thầy qua mạng, vẫn họa
thơ cùng thầy. Rồi chị mở web cho chúng tôi xem.
-
Á ! sao hai người cứ anh anh em em ngọt xớt vậy ta? Tôi giật mình la lên.
-
Con khỉ này, hổng lẽ trong thơ mà xưng thầy với em? Kỳ chết. Rồi chị Liên lại
tiếp tục hỏi thăm gia cảnh thầy
-
Nghe nói thầy làm tới chức hiệu trưởng rồi. Cũng khá êm đềm với vợ con, vợ thầy
rất đảm đang. Thầy bây giờ là một cây viết kỳ cựu. Thầy viết rất nhiều truyện
ngắn và làm thơ đường luật.
-
Vậy mừng cho thầy, chắc thầy sống hạnh phúc. Chị Liên lẩm bẩm giọng mơ màng.
Thảo
tiếp tục :
-
Có điều này lạ lắm, trong thơ thỉnh thoảng thầy vẫn nhắc nhở 3 chị em mình. Tuyệt
nhiên không bao giờ thấy nhắc đến vợ. Đến đây thì tôi phải láu táu.
-Sao
Thảo biết thầy nhắc đến 3 đứa mình ?
-Dể
thôi, khi thầy viết về Huế, ca ngợi thành quách cổ kính, dòng Hương Giang là
lúc thầy nghĩ đến Liên. Lúc thầy nhắc đến mùa thu và những bản tình ca, về Sài
Gòn là nhắc lại kỷ niệm của Thảo với thầy. Còn lúc thầy nói về những cơn mưa, đồi
núi chập chùng, hoa quỳ vàng, hoa lan trắng là lúc thầy nhớ cô Mưa bé bỏng đấy
thôi.
-
Ý , ai mà tin ? Thầy chỉ nhớ hai chị thôi, vì hai bà chị của tui xinh đẹp mặn
mà. Em nhỏ xíu xiu lại ngu ngơ ngốc nghếch, thầy chẳng khi mô nhớ em đâu !
Thảo
cãi liền :
-
Có mà ! Thảo nói thật đó ! Trong lòng thầy Mưa rất ngoan, đơn thuần, nghịch ngợm
hồn nhiên. Thầy nhớ mãi giọng nói líu lo như chim của Mưa. Thấp thoáng trong
văn thơ của thầy là bóng dáng của Liên. Có lẽ trong lòng thầy Liên là mẫu con
gái hoàn mỹ nhất.
-
Rứa còn Thảo ? Vị trí nào đây...em không hiểu đâu.
-
Ta là ngon lành nhất dĩ nhiên rồi, ta chính là hồn thơ của thầy mà. Thầy vẫn
sáng tác đều đều là vì ta thôi.
Liên
phán xét :
-
Rứa thì thầy khôn nhất đời rồi. Hoa thơm đánh cả cụm hỉ ?
Ha
ha ha...hahaha...chúng tôi cười nắc nẻ như xưa.
Sau
chầu cười cứng bụng đó, tôi lại điều tra tiếp.
-
Thảo có biết mặt vợ thầy không? Cô ấy có xinh đẹp không?
-
Thảo làm sao biết ? Thầy chẳng bao giờ tiết lộ gì cả. Có ông nhà văn nào lại
không tán vợ đẹp, Thảo đoán cô ấy lớn tuổi, Thầy rất nể sợ, có vẻ tình nghĩa chứ
không phải tình yêu đâu. Đôi lúc Thảo cứ cảm thấy như thầy rất cô đơn.
Thầy
viết nhiều kinh khủng, nếu hạnh phúc với vợ lấy đâu ra thì giờ mà viết nhiều
như vậy?
Tôi
liền đề nghị.
-Hay
bữa nào chị em mình cùng về thăm thầy một chuyến, mấy chị nghĩ sao? Liên gạt
ngay.
-
Biết tin thầy vẫn khỏe, vẫn sáng tác đều đều thì đã thỏa lòng rồi. Gặp thầy chi
cho rối. Hãy để hạnh phúc của thầy được ngủ yên.
Ánh
mắt Liên vẫn cứ mơ mơ màng màng như khi chị còn con gái, giọng chị vẫn thâm trầm
sâu xa, chị lại nói tiếp:
-Thời
gian rất tàn nhẫn, có thể mọi sự đã thay đổi hơn chúng ta nghĩ. Hãy giữ mãi những
hình ảnh đẹp đẽ lúc ban đầu, để thầy còn giữ được thi hứng chứ. Chúng ta đã
già, đàn ông Việt Nam bây giờ rất hư. Biết đâu lại gặp thầy như một anh Hai
Lúa, sáng xỉn chiều say quê mùa luộm thuộm thì có mà hổ ngươi !
Thảo
đăm chiêu hồi lâu mới lên tiếng.
-
Liên nói đúng đó Mưa à, tụi mình đã tàn phai. Qua thơ Thảo tưởng tượng thầy
cũng đã tóc bạc hom hem. Có khi lại ghiền thuốc lá, ghiền rượu đổ ma men, thì
chết dỡ !
-
Mưa nhớ ngày xưa thầy đâu có hút thuốc lá !
Hai
mươi năm đã trôi qua, tôi vẫn không thể nào hình dung được giáo Nam đỉnh đạc gọn
ghẽ của ngày xưa bây giờ lại trở thành Hai Lúa được.
-
Sao hông nhỏ ! Thời gian có thể đổi thay mọi thứ mà, cũng như nhỏ vậy. Ngày xưa
nhỏ nhẹ mít ướt là thế, bây giờ lại ăn hiếp chồng một cây. Thảo lên tiếng.
-
Ơ ! Em không có ăn hiếp à nha, tại ảnh cưng nên chìu thôi, hông tin hỏi ảnh đi.
-
Cần gì phải hỏi, ta xuống đây hoài, biết quá mà !
-
Hai người sướng thật ! Rồi Thảo kể cho chúng tôi nghe về gia cảnh của Thảo. Chị
không có con, dù Thảo đã cố gắng chạy chữa khắp các bệnh viện. Vợ chồng Thảo chỉ
có bề ngoài - tiền của - địa vị và danh vọng. Lúc nào chồng Thảo cũng có mèo.
Cho dù Thảo có đẹp đẽ sang trọng cỡ nào vẫn không giữ nỗi người chồng ở nhà. Rất
nhiều lần Thảo muốn ly dị nhưng người chồng đó rất ích kỷ, chỉ muốn bảo vệ danh
tiếng. Hạnh phúc lớn nhất với Thảo là làm đẹp và họa thơ cùng thầy. Văn chương
đối với Thảo như một sự giải thoát.
Tôi
cảm thấy bàn tay của Liên đang tìm lấy tay tôi. Tôi cũng nắm lại để chị biết rằng
chúng tôi đang òa vỡ cùng Thảo. Trời ơi ! Đây là Thảo của chúng tôi sao ? Thảo
xinh đẹp - Thảo đa tình -Thảo hiện đại - giàu sang quyền quý ? Giọng Thảo chùng
xuống thấp thật thấp
-
Có lúc Thảo thật sự mong gặp mặt thầy một lần, thầy đã có lần gợi ý. Điều đó có
khó khăn gì đâu, Thảo có xe riêng, tài xế riêng. Chồng cũng chả bao giờ quan
tâm đến chuyện đi đứng của Thảo. Nhưng gặp rồi thì sao? Sẽ làm gì?
Cái
lần đưa thầy ra ga xe lửa về quê thì Thảo đã hiểu. Chúng tôi thuộc về hai thế
giới quá khác biệt, tôi không nên gặp lại thầy nữa. Hai người làm sao hiểu hết
thầy Nam. Dẫu bề ngoài thầy rất ít nói, nhưng lại là một tâm hồn rất sâu sắc,
nhạy cảm. Thầy mà cảm nhận điều gì thì đến từng chi tiết nhỏ. Như những đợt
sóng ngầm dưới lòng đại dương, nó lan tỏa chập chùng tận ngàn khơi...
Đã
cuối thu, dưng không trời lại đổ ào một cơn mưa lớn, mưa dữ dội, mưa xối xả, cứ
như trút hết bao nhiêu nước của bầu trời Cali xuống mặt đất này, như những nổi
niềm tâm tư của Thảo ẩn uất từ hai mươi năm qua, chỉ chờ gặp chúng tôi mà trút
cho hả...
Nói
nữa đi Thảo, để chúng tôi hiểu mà cảm thông cùng Thảo. Nói nữa chúng tôi nghe,
về một thời đẹp nhất mà chúng ta từng có với nhau. Nói nữa...và nói nữa...để biết
đâu nơi xa xôi ấy thầy Nam có thể cảm nhận được nổi niềm của chúng ta, tâm tư của
riêng Thảo.
Gía
như lúc này, có thể được nghe lại giọng đàn của thầy, để chị em mình cùng hát
theo thầy...Liên - Thảo đồng ý không? Dù chỉ một lần...
Xưa tan trường về, mái tóc Ngọ
dài...
Nay con đường này cây xưa hàng
gầy
Đi quanh tìm hoài...ai mang bụi
đỏ...đi rồi...
HẾT
Mưa phố núi 11/2011
0 Comment: