Chùm thơ: Cất hộ Người... vô tận- Thụy Du
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Chùm thơ: Cất hộ Người...vô tận
---------------------------------ThuyDu---------------------------------
Thơ giữa chợ đời
Dạ nghe bước chân Nai
giẵm lá rừng, thẳm khuya hoang vắng
Đêm còn chút, hương nồng của nắng
Đọng màn đêm, khoảng trắng trời sao
Dạ từ thuở hồn nao…
Trăng khắc lời, vận thơ sỏi đá
Gió đong đưa cành lá
Hoẵng tát vang, côi cút gọi đàn
Mơ một ánh trăng vàng
Chờ ẩn tâm cô phụ
Chinh phu chờ đêm hội tụ
Để… sẽ không hóa đá vì mong.
Thơ Ai hiểu từ trong ?
Mặn mắt cay giọt hồn sâu nặng.
Nguyệt tà canh đêm tận.
Khách hiểu nỗi chờ mong ?
Lòng suối reo, khúc hát rừng thông
Nỗi xót xa nghìn năm còn vọng
Điệu dân ca, câu hò vẫn đọng
Người ngập ngừng, một giọng Đế kinh
Đêm đầy sao, thiếu một anh linh
Đã lạc đâu, điệu Nam ai một nửa…?
Thẳm rừng sâu, bập bùng ánh lửa
Dậy bình minh, tàn lụi đêm đen.
Vận giữa dòng – Thi vị hương men
Tửu Huỳnh Hoa, ru hồn người ngụ
Vân Phong ngọn xua đêm ủ rũ
Ló rạng ngời, vầng Nhật lung linh
Vẳng hồi chuông, kình giật u minh
Ê a trẻ, đồng giao ngày mới
Thơ đong tình, tim ngời phơi phới.
Giữa chợ đời, cũ mới cùng ta.
Thụy Du
“Trãi thơ mà đếm! vô cùng”
Từ Người bập bùng ánh lửa
Trong Người – Ta, còn một nửa
Cõi tâm linh xa hóa gần
Là thi nhân, ta rất cần
Ngữ ngôn đồng vần, đồng vận
Mặc cho đời còn lận đận
Thơ vẫn là bất tận…ngân
Đất thiên hòa khí tao nhân
Chân tình bâng khuâng nhặt khúc
Quân vương – Hậu hoàng cũng lúc
Mộng thi thơ bút tịnh không
Thả trôi theo một nhánh sông
Đêm chữ nghĩa mông mênh chảy
Thứ tha – thương yêu còn mãi
Thơ Ta – Người… rải tận vô
Thụy Du
---------------------------------ThuyDu---------------------------------
Cất hộ Người…
Tôi xin cất hộ Người
...chút lặng lẽ cuối mùa
Nơi chẳng có gì là tất cả
Chẳng còn trái tim
Chẳng còn hờn dỗi
Chẳng nhớ, chẳng thương
Chẳng có nắng trên đầu
Bởi nàng thơ
dần mất những nhiệm mầu
Nên lặng thinh
Đời không còn màu sắc
Buổi giao mùa không gian xám ngắt
Thu đi…ừ đông chớm lại sang
Biết rằng tình đã đi hoang
Trên chiếc lá trái tim Người ngoan ngũ
Chẳng có mới – chẳng còn cũ
Chiếc lá thu ấp ủ vụn về
Ngày Tôi về - Người có thay áo mới ?
Trái tim Tôi còn – mất hỡi Người ?
Có còn nụ cười
Hay chẳng còn gì tất cả ?
Chẳng có thương, chẳng có nhớ bởi lặng thinh
Lời hẹn ngày xưa vẫn giữ trung trinh
Nhưng sao chút bình minh giờ cũng tắt
Xin cất giữ những gì đã mất
Nổi bâng khuâng và cả thầm thì
Giữ tất cả những gì
Nơi trái tim Người từng khẽ
Cần gì dối dang trong mới mẻ
Tôi cất hộ Người lời lẽ từ tâm
Thuydu
Tôi xin cất hộ Người
...chút lặng lẽ cuối mùa
Nơi chẳng có gì là tất cả
Chẳng còn trái tim
Chẳng còn hờn dỗi
Chẳng nhớ, chẳng thương
Chẳng có nắng trên đầu
Bởi nàng thơ
dần mất những nhiệm mầu
Nên lặng thinh
Đời không còn màu sắc
Buổi giao mùa không gian xám ngắt
Thu đi…ừ đông chớm lại sang
Biết rằng tình đã đi hoang
Trên chiếc lá trái tim Người ngoan ngũ
Chẳng có mới – chẳng còn cũ
Chiếc lá thu ấp ủ vụn về
Ngày Tôi về - Người có thay áo mới ?
Trái tim Tôi còn – mất hỡi Người ?
Có còn nụ cười
Hay chẳng còn gì tất cả ?
Chẳng có thương, chẳng có nhớ bởi lặng thinh
Lời hẹn ngày xưa vẫn giữ trung trinh
Nhưng sao chút bình minh giờ cũng tắt
Xin cất giữ những gì đã mất
Nổi bâng khuâng và cả thầm thì
Giữ tất cả những gì
Nơi trái tim Người từng khẽ
Cần gì dối dang trong mới mẻ
Tôi cất hộ Người lời lẽ từ tâm
Thuydu
Thơ giữa chợ đời
Dạ nghe bước chân Nai
giẵm lá rừng, thẳm khuya hoang vắng
Đêm còn chút, hương nồng của nắng
Đọng màn đêm, khoảng trắng trời sao
Dạ từ thuở hồn nao…
Trăng khắc lời, vận thơ sỏi đá
Gió đong đưa cành lá
Hoẵng tát vang, côi cút gọi đàn
Mơ một ánh trăng vàng
Chờ ẩn tâm cô phụ
Chinh phu chờ đêm hội tụ
Để… sẽ không hóa đá vì mong.
Thơ Ai hiểu từ trong ?
Mặn mắt cay giọt hồn sâu nặng.
Nguyệt tà canh đêm tận.
Khách hiểu nỗi chờ mong ?
Lòng suối reo, khúc hát rừng thông
Nỗi xót xa nghìn năm còn vọng
Điệu dân ca, câu hò vẫn đọng
Người ngập ngừng, một giọng Đế kinh
Đêm đầy sao, thiếu một anh linh
Đã lạc đâu, điệu Nam ai một nửa…?
Thẳm rừng sâu, bập bùng ánh lửa
Dậy bình minh, tàn lụi đêm đen.
Vận giữa dòng – Thi vị hương men
Tửu Huỳnh Hoa, ru hồn người ngụ
Vân Phong ngọn xua đêm ủ rũ
Ló rạng ngời, vầng Nhật lung linh
Vẳng hồi chuông, kình giật u minh
Ê a trẻ, đồng giao ngày mới
Thơ đong tình, tim ngời phơi phới.
Giữa chợ đời, cũ mới cùng ta.
Thụy Du
Đi lạc…ăn năn
Dòng đời nào không gợn sóng lăn tăn ?
Vực thẳm nào ? ngăn đường ta đi tới
Tình đã xa, hụt hẫng lòng chới với
Thiện – chân nào ? ta với tới còn xa
Ngày ta hiểu ra
Xám hối, ăn năn thì sợi đầu hóa bạc
Bởi…! biết đâu là đường lạc
Ta từng đi theo dấu hạc hình hài
Trả lại người xưa những giấc mộng dài
Trả dỗi hờn một thời nông nổi
Nghe hơi thở nén từ lòng phổi
Dòng máu đen chưa kịp đổi thành hồng
Hạt nào rơi đọng lại quanh tròng
se cay mắt bão lòng cuộn sóng.
Trả cát bụi nơi sa mạc nóng
Trả dòng sông lạnh cóng trời đông
Trả kiếp hư vô cùng những quạnh mông
Trả câu hẹn thề từ ai từng hứa
Tình có phải chỉ dành cho đôi lứa
Trong những cơn mưa chất chứa chờ rơi
Thương yêu nào rồi cũng sẽ vơi
Khi cuộc chơi tàn tình canh bạc
Ừ thì ta từng đi lạc
Giữa trong nhau bằng những mạc ngôn
Dòng đời nào không gợn sóng lăn tăn ?
Vực thẳm nào ? ngăn đường ta đi tới
Tình đã xa, hụt hẫng lòng chới với
Thiện – chân nào ? ta với tới còn xa
Ngày ta hiểu ra
Xám hối, ăn năn thì sợi đầu hóa bạc
Bởi…! biết đâu là đường lạc
Ta từng đi theo dấu hạc hình hài
Trả lại người xưa những giấc mộng dài
Trả dỗi hờn một thời nông nổi
Nghe hơi thở nén từ lòng phổi
Dòng máu đen chưa kịp đổi thành hồng
Hạt nào rơi đọng lại quanh tròng
se cay mắt bão lòng cuộn sóng.
Trả cát bụi nơi sa mạc nóng
Trả dòng sông lạnh cóng trời đông
Trả kiếp hư vô cùng những quạnh mông
Trả câu hẹn thề từ ai từng hứa
Tình có phải chỉ dành cho đôi lứa
Trong những cơn mưa chất chứa chờ rơi
Thương yêu nào rồi cũng sẽ vơi
Khi cuộc chơi tàn tình canh bạc
Ừ thì ta từng đi lạc
Giữa trong nhau bằng những mạc ngôn
Nào ai muốn vùi chôn ?
Một thời yêu thương, một thời bão nổi
Nếu từ tôi là muôn ngàn tội lỗi
Xin hãy thứ dung lầm lỗi một đời
Chẳng trách đâu vì tại ông trời
Chỉ trách mình chẳng duyên, chẳng phước
Để…trong đêm mưa, lại lầm lủi bước
Tìm "một cõi người – có mấy những ăn năn ”
Tìm lời trối trăng.
Tìm một vành khăn tang trắng
Khóc tiễn đưa cõi người hoang vắng
Từ nơi khuất nắng vọng về
Lời nỉ non như rất cận kề
Kiếp hư vô nặng nề lê bước
Cuộc đời nào ai đoán trước
Bởi từng tin lời hẹn ước đầu non.
Tin từ những nụ môi son
Khi ví von cái thời con trẻ
Về làm chi ? con đường đã rẽ
Người đằng đông, còn kẻ đằng tây
Cứ để ai trôi vào những tầng mây
Qua ngọn cây một thời khô hạn
Nếu đời không còn bầu bạn
Những ăn năn cũng đã cạn…lâu rồi ?
Thụy DuMột thời yêu thương, một thời bão nổi
Nếu từ tôi là muôn ngàn tội lỗi
Xin hãy thứ dung lầm lỗi một đời
Chẳng trách đâu vì tại ông trời
Chỉ trách mình chẳng duyên, chẳng phước
Để…trong đêm mưa, lại lầm lủi bước
Tìm "một cõi người – có mấy những ăn năn ”
Tìm lời trối trăng.
Tìm một vành khăn tang trắng
Khóc tiễn đưa cõi người hoang vắng
Từ nơi khuất nắng vọng về
Lời nỉ non như rất cận kề
Kiếp hư vô nặng nề lê bước
Cuộc đời nào ai đoán trước
Bởi từng tin lời hẹn ước đầu non.
Tin từ những nụ môi son
Khi ví von cái thời con trẻ
Về làm chi ? con đường đã rẽ
Người đằng đông, còn kẻ đằng tây
Cứ để ai trôi vào những tầng mây
Qua ngọn cây một thời khô hạn
Nếu đời không còn bầu bạn
Những ăn năn cũng đã cạn…lâu rồi ?
Vô tận
“Trãi thơ mà đếm! vô cùng”
Từ Người bập bùng ánh lửa
Trong Người – Ta, còn một nửa
Cõi tâm linh xa hóa gần
Là thi nhân, ta rất cần
Ngữ ngôn đồng vần, đồng vận
Mặc cho đời còn lận đận
Thơ vẫn là bất tận…ngân
Đất thiên hòa khí tao nhân
Chân tình bâng khuâng nhặt khúc
Quân vương – Hậu hoàng cũng lúc
Mộng thi thơ bút tịnh không
Thả trôi theo một nhánh sông
Đêm chữ nghĩa mông mênh chảy
Thứ tha – thương yêu còn mãi
Thơ Ta – Người… rải tận vô
Thụy Du
0 Comment: