Ở trọ... vô thường! Chùm thơ Thụy Du
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Chùm thơ: Ở trọ... vô thường !
-------------------------------ThuyDu-----------------------------
Xưa hạ
Thì thôi xin trả phượng hồng
Ướp trong trang vở nụ nồng hương yêu
Tháng năm bụi phủ rong rêu
Trái tim ngơ ngác lêu xêu thuở nào
Ừ thì trả những ngọt ngào
Niềm đau giữ lại thay vào giọt cay
Khi đường đôi lứa chia hai
Tôi đây xin trả ngày mai nổi buồn
Dấu xưa lưu chút cội nguồn
Thương yêu ngày cũ là nguồn thi thơ
Bây chừ hai đứa bơ vơ
Vấn vương nhớ lại ngày thơ vô tình
Xa nhau còn giữ bóng hình
Một thời áo trắng đôi mình thân thương
Phượng hồng ngày cũ vấn vương
Lá thư giấy tập trong rương vẫn còn
Tôi qua trăm vạn lối mòn
Vẫn nghe như tiếng trống còn học tan
Ngày về dừng bước qua ngang
Mái trường xưa cũ ngổn ngang cõi lòng
Trái tim như vẫn phập phòng
Lời thương ai đó nổi lòng còn đây ?
Bay về dừng một áng mây
Che khung trời cũ bỗng say hạ Người
Thuydu
Ở trọ vết tình
Ngẩn ngơ, quặn thắt vết tình
Bâng khuâng để lại hồn mình người xa
Bay tìm giữa chốn phong ba
Trùng khơi lạc lõng trong ta miền người
Thời gian xóa mất nụ cười
Xưa ngày ngang dọc chín – mười nhớ thương
Đêm về mộng vỡ rơi sương
Biển khơi dậy sóng tơ vương rối nùi
Tịnh yên phản phất hương mùi
Bồng phiêu hồn thoát giấc vùi mạc hoang
Giữa đời bỏng rát giọng khan
Hải hồ dừng gót thu sang héo gầy
Hạc Hoàng sải cánh đêm ngày
Gót chưa dừng được phận này còn đau
Hư vô vụn vỡ lời trao
Đổi từ tình ngữ kiếp sau đợi chờ
Giăng ngang một góc sương mờ
La đà lòng lạnh hững hờ thu phai
Rừng già lạc bước chân nai
Biết chừ có thấy từ ai tắt cười
Sinh linh cũng một phận người
Có người hạnh phúc, sao người ủ ê ?
Hay trời cao tạo bến mê ?
Vết tình còn đó Sao Khuê đâu rồi ?
Trăm năm một dáng ai ngồi
Sông đời khúc khuỷu còn bồi phù sa ?
Ấm lòng còn lại lời ca
Vết tình ở trọ trong ta một đời
ThuyDu
Bâng khuâng để lại hồn mình người xa
Bay tìm giữa chốn phong ba
Trùng khơi lạc lõng trong ta miền người
Thời gian xóa mất nụ cười
Xưa ngày ngang dọc chín – mười nhớ thương
Đêm về mộng vỡ rơi sương
Biển khơi dậy sóng tơ vương rối nùi
Tịnh yên phản phất hương mùi
Bồng phiêu hồn thoát giấc vùi mạc hoang
Giữa đời bỏng rát giọng khan
Hải hồ dừng gót thu sang héo gầy
Hạc Hoàng sải cánh đêm ngày
Gót chưa dừng được phận này còn đau
Hư vô vụn vỡ lời trao
Đổi từ tình ngữ kiếp sau đợi chờ
Giăng ngang một góc sương mờ
La đà lòng lạnh hững hờ thu phai
Rừng già lạc bước chân nai
Biết chừ có thấy từ ai tắt cười
Sinh linh cũng một phận người
Có người hạnh phúc, sao người ủ ê ?
Hay trời cao tạo bến mê ?
Vết tình còn đó Sao Khuê đâu rồi ?
Trăm năm một dáng ai ngồi
Sông đời khúc khuỷu còn bồi phù sa ?
Ấm lòng còn lại lời ca
Vết tình ở trọ trong ta một đời
ThuyDu
Gió vô thường
Tôi chờ ngọn gió vô thường.
Vành trăng lỏa thể bên đường đợi ai ?
Cỏ vàng thao thức chờ nai
Đông buồn chưa ngủ thu phai giao mùa
Chờ Người một ngọn gió lùa
Tôi lênh đênh kiếp mấy mùa thời gian
Cánh rừng chim đã bỏ hoang
Ru Người xưa cũ mênh mang hão huyền
Thuở tâm chiu chắt một miền
Mi hàng giọt nhỏ ngọc tuyền còn rơi
Trong Người dĩ vãng chơi vơi
Sông trăng thả ánh vàng lơi sợi chùn
Giấc mơ Người đến lạ lùng
Con tim trỗ mã bão bùng đêm qua
Lênh đênh trôi kiếp phù sa
Xưa ru Tôi ngủ ngân nga mộng thường
Người răng nguyệt thẹn hoa nhường
Lặng yên tôi ngắm tỏ tường khiết tinh
Nghiêng mình vệt ánh tú tinh
Đêm bay góc sáng lung linh chân trời
Trong Tôi là mộng hay đời
Mà sao đồng tử rạng ngời chân phương
Vô thường xin cõi tựa nương
Giấc mơ kỳ lạ nhớ thương không Người ?
Thuydu
Tôi chờ ngọn gió vô thường.
Vành trăng lỏa thể bên đường đợi ai ?
Cỏ vàng thao thức chờ nai
Đông buồn chưa ngủ thu phai giao mùa
Chờ Người một ngọn gió lùa
Tôi lênh đênh kiếp mấy mùa thời gian
Cánh rừng chim đã bỏ hoang
Ru Người xưa cũ mênh mang hão huyền
Thuở tâm chiu chắt một miền
Mi hàng giọt nhỏ ngọc tuyền còn rơi
Trong Người dĩ vãng chơi vơi
Sông trăng thả ánh vàng lơi sợi chùn
Giấc mơ Người đến lạ lùng
Con tim trỗ mã bão bùng đêm qua
Lênh đênh trôi kiếp phù sa
Xưa ru Tôi ngủ ngân nga mộng thường
Người răng nguyệt thẹn hoa nhường
Lặng yên tôi ngắm tỏ tường khiết tinh
Nghiêng mình vệt ánh tú tinh
Đêm bay góc sáng lung linh chân trời
Trong Tôi là mộng hay đời
Mà sao đồng tử rạng ngời chân phương
Vô thường xin cõi tựa nương
Giấc mơ kỳ lạ nhớ thương không Người ?
Thuydu
VỀ ĐÂU ?
Về đâu cánh Nhạn lẻ loi ?
Cụm sầu bay mãi trong tôi đêm ngày
Chặn đường bay vẫn còn dài
Giấu giùm tôi nhé gót hài năm xưa
Bay…bay, Nhạn giữa cơn mưa
Hương yêu ngủ muộn vào trưa thật thà.
Đâu là một lối về nhà ?
Nhạn bay mỏi cánh, la đà đảo say
Rừng thu vàng lá trong ai ?
Gió chừng như thổi về tai ủ buồn
Nhân gian là những vở tuồng
Thương yêu, lừa dối, bạo cuồng, ủ ê
Nhạn ơi xa một bến mê
Cùng ta về lại chốn quê thuở nào.
Nơi không có những mời chào
Đầu môi, chót lưỡi, ngọt ngào, điêu ngoa.
Sông quê vẫn một khúc ca
Nước vào dòng lớn, nước ra bể nguồn
Ạ ơi ! xa những mộng cuồng
Ta cùng Nhạn nhé, chẳng buồn nhân gian
Hạt sầu từng chút đa mang
Tình đầu, tình cuối thu sang rửa miền.
Ngây ngô ta lại đi tìm
Thu say, thơ ngữ, mộng chìm thơ ngây
Ánh dương sẽ tỏ từ nay
Rừng thu thay lá, đêm mai Nai về.
Gió lên thổi khắp tư bề
Lòng Ta cùng Nhạn tràn trề hoan ca.
Thuydu
Về đâu cánh Nhạn lẻ loi ?
Cụm sầu bay mãi trong tôi đêm ngày
Chặn đường bay vẫn còn dài
Giấu giùm tôi nhé gót hài năm xưa
Bay…bay, Nhạn giữa cơn mưa
Hương yêu ngủ muộn vào trưa thật thà.
Đâu là một lối về nhà ?
Nhạn bay mỏi cánh, la đà đảo say
Rừng thu vàng lá trong ai ?
Gió chừng như thổi về tai ủ buồn
Nhân gian là những vở tuồng
Thương yêu, lừa dối, bạo cuồng, ủ ê
Nhạn ơi xa một bến mê
Cùng ta về lại chốn quê thuở nào.
Nơi không có những mời chào
Đầu môi, chót lưỡi, ngọt ngào, điêu ngoa.
Sông quê vẫn một khúc ca
Nước vào dòng lớn, nước ra bể nguồn
Ạ ơi ! xa những mộng cuồng
Ta cùng Nhạn nhé, chẳng buồn nhân gian
Hạt sầu từng chút đa mang
Tình đầu, tình cuối thu sang rửa miền.
Ngây ngô ta lại đi tìm
Thu say, thơ ngữ, mộng chìm thơ ngây
Ánh dương sẽ tỏ từ nay
Rừng thu thay lá, đêm mai Nai về.
Gió lên thổi khắp tư bề
Lòng Ta cùng Nhạn tràn trề hoan ca.
Thuydu
MÔNG MÊNH…
Mộng Người nửa giấc khẻ trao
Mênh mông ru giấc chiêm bao nhé lòng
Nửa Ta nối lại thành vòng
Lời tình Người chẻ nghe lòng xuyến xao
Niệm từ dành để Người khao
Sương mù chợ đến Tôi trao hạt hồng
Mai này nếm giọt rượu nồng
Men Người trộn với chút lòng bâng khuâng
Mộng qua lắm ngõ gian truân
Phối âm tình thoáng hồi luân ngại ngùng
Môi đây thử nụ chớ dừng
Ký hôn dư vị nụ mừng phiêu diêu
Tóc hương ngào ngạt miền yêu
Thở sâu hòa trộn men yêu thắm nồng
Tứ tình như đã bồng bồng
Hương nguyên Người tặng nặng lòng một Tôi
Phía Người dâng miếng trầu vôi
Bên Tôi chờ giữ ấu thơ đến mình
Người ru một khúc hữu tình
Tôi sâu trong giấc men tình mông mênh
Ừ ! môi Tôi sẽ đặt lên
Nụ hôn chờ đợi chẳng quên bao giờ
Trong Tôi luôn một nửa chờ
Bóng chiêm bao đó ai ngờ trong nhau
Thuydu
Mộng Người nửa giấc khẻ trao
Mênh mông ru giấc chiêm bao nhé lòng
Nửa Ta nối lại thành vòng
Lời tình Người chẻ nghe lòng xuyến xao
Niệm từ dành để Người khao
Sương mù chợ đến Tôi trao hạt hồng
Mai này nếm giọt rượu nồng
Men Người trộn với chút lòng bâng khuâng
Mộng qua lắm ngõ gian truân
Phối âm tình thoáng hồi luân ngại ngùng
Môi đây thử nụ chớ dừng
Ký hôn dư vị nụ mừng phiêu diêu
Tóc hương ngào ngạt miền yêu
Thở sâu hòa trộn men yêu thắm nồng
Tứ tình như đã bồng bồng
Hương nguyên Người tặng nặng lòng một Tôi
Phía Người dâng miếng trầu vôi
Bên Tôi chờ giữ ấu thơ đến mình
Người ru một khúc hữu tình
Tôi sâu trong giấc men tình mông mênh
Ừ ! môi Tôi sẽ đặt lên
Nụ hôn chờ đợi chẳng quên bao giờ
Trong Tôi luôn một nửa chờ
Bóng chiêm bao đó ai ngờ trong nhau
Thuydu
Xưa hạ
Thì thôi xin trả phượng hồng
Ướp trong trang vở nụ nồng hương yêu
Tháng năm bụi phủ rong rêu
Trái tim ngơ ngác lêu xêu thuở nào
Ừ thì trả những ngọt ngào
Niềm đau giữ lại thay vào giọt cay
Khi đường đôi lứa chia hai
Tôi đây xin trả ngày mai nổi buồn
Dấu xưa lưu chút cội nguồn
Thương yêu ngày cũ là nguồn thi thơ
Bây chừ hai đứa bơ vơ
Vấn vương nhớ lại ngày thơ vô tình
Xa nhau còn giữ bóng hình
Một thời áo trắng đôi mình thân thương
Phượng hồng ngày cũ vấn vương
Lá thư giấy tập trong rương vẫn còn
Tôi qua trăm vạn lối mòn
Vẫn nghe như tiếng trống còn học tan
Ngày về dừng bước qua ngang
Mái trường xưa cũ ngổn ngang cõi lòng
Trái tim như vẫn phập phòng
Lời thương ai đó nổi lòng còn đây ?
Bay về dừng một áng mây
Che khung trời cũ bỗng say hạ Người
Thuydu
chum thơ lục bát cũa Thụy du hay quá - giọng thơ lục bát thường là giọng dọc theo chất cổ xưa , nhưng sao đọc bài này có gì đó mang chất hiện đại , những vần thơ đuợc gieo một cách nghiêm ngặt nhưng vẫn mang ý nghĩa sâu xa và hiện đại .mà chắc thụy Du là người Huế thì phải . Ko biêt phải thế ko ?
ReplyDeleteCảm ơn PTT12ckt đã có lời động viên. Thật ra mình được sinh ra ở đất Buôn Mê nhưng thời gian dài sống và lớn lên ở Huế; còn bây chừ thì ở TP.HCM cũng hơn 20 năm rồi Bạn ạ.
ReplyDeleteGửi đến bạn một ngày hạnh phúc và bình yên
GỞI A. THỤY DU
ReplyDeletePTT12ckt là dân kontum hiện cũng dang sống tại sai gon , cùng bạn bè lập ra Phố núi và bạn bè cho lớp phồ thông niên khóa 1979-1980 . Ngày xưa học ban tóan có biết gì thơ văn đâu - cuộc đời bôn ba trăn trở quá
lên blog cũng là cách giao lưu bạn bè gần xa - nên trong nhận xét có gi chưa phải mong anh Thụy Du bỏ qua , hy vọng cùng thành Phố anh em minh có thể gặp nhau giao luu vui ve - anh có thể liên lạc qua mail : tanspirou@yahoo.com.vn - chào thân ái chúc mọt ngày vui vẻ