Dòng ơi& Hững hờ nhân gian- Thụy Du
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Dòng ơi !
Người đợi bóng hoàng hôn
Tôi đợi miền du hạ.
Đợi lá thư tình miên viễn theo sông.
Biết con nước chiều sẽ đục hay trong
Để hết nổi long đong khắc khoải.
Thì thầm lời tim nơi miền trống trải
Dòng ơi ! Thơ có phải Người xưa.
Buổi tan trường tình đã ngỏ chưa.
Mà câu quen bắt đầu từ thương mến.
Người soi gương, bồng bềnh tìm bến.
Tầm trái yêu, nguyện ước trăng thề.
Dòng ơi ! răng lạc một bến về ?
Buồn thu hề vẫn hằn phế tích
Biển trùng xa, sầu nhiều hay ít
Mang tên Người dòng nhớ cuồng dâng
Đợi cánh Âu, theo gió lâng lâng
Đêm huyễn hoặc, triều âm dòng cảm
Soi ngữ tình, cuộn màu huyết quản
Ngữ thu thư, tâm nhỏ giọt hồng.
Suối tim Người, ngấn lệ thành dòng.
Rơi nhỏ giọt, nhạt nhòe ngữ ký.
Thụy Du
Người đợi bóng hoàng hôn
Tôi đợi miền du hạ.
Đợi lá thư tình miên viễn theo sông.
Biết con nước chiều sẽ đục hay trong
Để hết nổi long đong khắc khoải.
Thì thầm lời tim nơi miền trống trải
Dòng ơi ! Thơ có phải Người xưa.
Buổi tan trường tình đã ngỏ chưa.
Mà câu quen bắt đầu từ thương mến.
Người soi gương, bồng bềnh tìm bến.
Tầm trái yêu, nguyện ước trăng thề.
Dòng ơi ! răng lạc một bến về ?
Buồn thu hề vẫn hằn phế tích
Biển trùng xa, sầu nhiều hay ít
Mang tên Người dòng nhớ cuồng dâng
Đợi cánh Âu, theo gió lâng lâng
Đêm huyễn hoặc, triều âm dòng cảm
Soi ngữ tình, cuộn màu huyết quản
Ngữ thu thư, tâm nhỏ giọt hồng.
Suối tim Người, ngấn lệ thành dòng.
Rơi nhỏ giọt, nhạt nhòe ngữ ký.
Thụy Du
Hững hờ nhân gian
Cõi xưa mang khúc tình si
Mù sa thuyền ngược trôi đi xa bờ
Đêm trăng khuất bóng mây mờ
Theo mùa tri kỷ hững hờ nhân gian
Để hồn vượt cửa phù tang
Vũ môn qua thác âm vang sóng triều
Khép mi nắng ngã bóng chiều
Tơ yêu rung khẻ dặt dìu âm ba
Hoàng hôn giam ngục Người – Ta
Âm trầm tiết tấu phong ba khúc đàn
Sông trăng gợn nước ngập tràn
Lăn tăn thuyền mộc ánh vàng khua đêm
Vô thường xuyên khỏi biển êm
Đam mê đàn nốt Người thêm chạnh buồn
Ẩn từ vận ngữ theo nguồn
Suối trong réo rắc cuộn cuồng vẫy mưa
Nửa đời Người đã tỉnh chưa ?
Thực hư, hư thực miền trưa rả rời
Dối gian từng nếm cuộc đời
Thơ ngây đánh mất một thời mộng hoa
Giờ tìm trong chính Người – Ta
Chữ chân – từ thật bật ra tâm hồng
Họa mi vẫn hót trong lồng
Ta – Người cùng nhé trong vòng cõi xưa
Thụy Du
Cõi xưa mang khúc tình si
Mù sa thuyền ngược trôi đi xa bờ
Đêm trăng khuất bóng mây mờ
Theo mùa tri kỷ hững hờ nhân gian
Để hồn vượt cửa phù tang
Vũ môn qua thác âm vang sóng triều
Khép mi nắng ngã bóng chiều
Tơ yêu rung khẻ dặt dìu âm ba
Hoàng hôn giam ngục Người – Ta
Âm trầm tiết tấu phong ba khúc đàn
Sông trăng gợn nước ngập tràn
Lăn tăn thuyền mộc ánh vàng khua đêm
Vô thường xuyên khỏi biển êm
Đam mê đàn nốt Người thêm chạnh buồn
Ẩn từ vận ngữ theo nguồn
Suối trong réo rắc cuộn cuồng vẫy mưa
Nửa đời Người đã tỉnh chưa ?
Thực hư, hư thực miền trưa rả rời
Dối gian từng nếm cuộc đời
Thơ ngây đánh mất một thời mộng hoa
Giờ tìm trong chính Người – Ta
Chữ chân – từ thật bật ra tâm hồng
Họa mi vẫn hót trong lồng
Ta – Người cùng nhé trong vòng cõi xưa
Thụy Du
0 Comment: