Giấc mơ Xuân- Thụy Du
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
GIẤC MƠ XUÂN
(Tặng các cháu mồ côi tịnh xá Từ Đàm )
Em vẫn một mình trên đường thiên lý
Xuân về rồi sao vắng ý xôn xao
Đêm trường dạ có nao nao
Hao hao lạnh, nguyệt trùng hạ phím
Đã bao xuân em vẫn mãi tìm, mãi kiếm
Một yêu thương giấu giếm nỗi lòng.
Thế nhân còn đó những rối bồng
Bao cút côi tấm lòng thơ dại
Xuân ơi ! người về còn đem lại
Niềm thơ ngây mềm mại tuổi thơ
Đời mồ côi, em chỉ một ước mơ
Áo cơm, giường trơ, chăn mền đủ ấm
Xuân về rồi sao vắng ý xôn xao
Đêm trường dạ có nao nao
Hao hao lạnh, nguyệt trùng hạ phím
Đã bao xuân em vẫn mãi tìm, mãi kiếm
Một yêu thương giấu giếm nỗi lòng.
Thế nhân còn đó những rối bồng
Bao cút côi tấm lòng thơ dại
Xuân ơi ! người về còn đem lại
Niềm thơ ngây mềm mại tuổi thơ
Đời mồ côi, em chỉ một ước mơ
Áo cơm, giường trơ, chăn mền đủ ấm
Khát khao giản đơn một mái nhà đầm ấm
Nhưng sao xa vời… khó lắm với em.
Bởi đời còn mảng tối luôn đem
Nên em vẫn trong mon men, cơ cực.
Phố phường với ánh đèn sáng rực
Những bạn đồng tuổi em, đi trong bật phù hoa.
Còn Em thì… mỗi bữa ngân nga
Lời kệ kinh – Phật từ bi che chở.
...Xuân ư ! Em không có mùa xuân
Khi tuổi thơ không còn cha mẹ
Tiếng bập bẹ đầu tiên gọi mẹ
Nhưng người đâu ?
Nên em nào thấy mùa xuân
Nhưng sao xa vời… khó lắm với em.
Bởi đời còn mảng tối luôn đem
Nên em vẫn trong mon men, cơ cực.
Phố phường với ánh đèn sáng rực
Những bạn đồng tuổi em, đi trong bật phù hoa.
Còn Em thì… mỗi bữa ngân nga
Lời kệ kinh – Phật từ bi che chở.
...Xuân ư ! Em không có mùa xuân
Khi tuổi thơ không còn cha mẹ
Tiếng bập bẹ đầu tiên gọi mẹ
Nhưng người đâu ?
Nên em nào thấy mùa xuân
0 Comment: