Tháng tư...khoảng trắng- Thụy Du
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Tháng tư...khoảng trắng
Em cất niềm riêng, trong nắng…tháng tư
Ánh mắt mang, màu hồn man mác
Rụng xuống hiên nhà, hương thơm ngát
Anh nghe tim mình...
bỏng rát thời gian
Tiếng ve vang vang
Gọi về…ngày xưa áo trắng.
Trái tim Em sáng trong, như đôi tà xinh xắn
Giữa sân trường
ngợp nắng ban mai
Anh hoài thương từ lọn tóc mai
Óng ả, cong cong, chia hai bờ vai …thon thả.
Gót hài Em …! tung tăng rộn rã
Để lại trong tôi
tim đã dại khờ.
Em cất niềm riêng, trong nắng…tháng tư
Ánh mắt mang, màu hồn man mác
Rụng xuống hiên nhà, hương thơm ngát
Anh nghe tim mình...
bỏng rát thời gian
Tiếng ve vang vang
Gọi về…ngày xưa áo trắng.
Trái tim Em sáng trong, như đôi tà xinh xắn
Giữa sân trường
ngợp nắng ban mai
Anh hoài thương từ lọn tóc mai
Óng ả, cong cong, chia hai bờ vai …thon thả.
Gót hài Em …! tung tăng rộn rã
Để lại trong tôi
tim đã dại khờ.
Tháng tư…nụ Phượng giả vờ
Ấp e hương tình vừa chớm.
Vạt nắng chiều lốm đốm.
Rơi xuống thảm xanh, một sớm miền ve.
Tháng tư…lòng xao xuyến lắng nghe
Lời Em trao giữa hàng me trĩu quả.
Ta như bổng thấy, bầu trời là tất cả.
Ôm trọn Em – Ta mọi ngả đi về.
Nhưng Em ơi !
Khi ta chưa trao kịp… câu thề.
Tiếng ve buồn, hè về ly biệt.
Khúc quân hành cùng tiếng còi tiễn biệt
Đem anh đi, biền biệt mấy thu hề.
Đợi một ngày về
Em đợi… một ngày về.
Nhưng chiến tranh
vẫn chẳng hề im tiếng súng
Bởi…!
Chân lý thế nào là đúng ?
Chỉ thấy máu hồng
ròng chảy…giữa anh em.
Hận thù ai đem ?
Mà xem dường như…vô tận.
Em đợi chờ…
Mấy độ phượng hồng lỡ phận.
Anh vẫn biền biệt xa, chiến trận ngút ngàn.
Ơi !...giọt nắng vàng
Ngày xưa, sao không còn lung linh nữa ?
Tháng tư giữa mùa hè đỏ lửa.
Em sẽ mãi không còn
…lần nào nữa bên anh.
Ngày mà anh…ngã giữa đồi tranh
Ánh vàng, lung linh vạt nắng.
Hơi thở sau cùng, anh…! giữa rừng hoang vắng.
Vẫn muốn gửi về Em, sâu lắng nụ hôn.
Linh hồn anh chơi vơi, bay giữa hoàng hôn.
Tìm lại Em yêu
Ngày xưa…với đôi tà áo trắng
Tháng tư ! trời tắt nắng
Ta mất nhau rồi, khoảng trắng đời ơi.
Thụy Du
0 Comment: