Chùm thơ "Hồn theo bóng trăng trôi" - Phạm Ngọc Thái
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Hồn theo bóng trăng trôi
-----------------------------------Chùm thơ Phạm Ngọc Thái-------------
HỒN THEO BÓNG TRĂNG TRÔI
Đã qua rồi, xa quá mất rồi...
Những tháng năm yêu hẹn hò say đắm
Giờ ngồi một mình trong phố vắng
Xót thân Kiều lắm lắm, em ơi!
Sống phiêu bồng hồn theo bóng trăng trôi
Trăng một mình mênh mông trong trời thắm
Chốn trần ai cát bụi thì đến lắm
Vì tình quá ngắn kiếp sống hoá lê thê.
Vẫn biết có ngày sẽ vào cõi thiên thu
Thơ hoang như gió mây bập bềnh tình thi sỹ
Trái tim cũng mòn dần rồi tàn phế
Đời bạt xiêu tựa thể giống ma trơi…
----------------------------------------------
TRÁI TIM HOÁ
MẶT TRỜI VÀ SÓNG BỂ
Nhớ bao đêm cùng em dạo bước
Sóng bên hồ tiếng khẽ lao xao
Ánh mắt em một trời trong biếc
Cả hồn anh tình nhạc vút lên cao!
Khi tình yêu đổi thay ta thành con người khác
Ta hoá trong em như tim hoá mặt trời
Trí não hoá chim bằng giang sải cánh
Cây hoá tượng đài cùng sóng bể tung bay.
Có lần em dẫn anh vào trong phòng ngủ
Anh bế em lên chiếc giường đệm mới tinh
Cởi áo váy em ra yêu cho đến hết mình
Ôi, con cá diếc của anh nhớ mãi...
Đã qua rồi cái thời ta vẫn còn chim gái.
Phạm Ngọc Thái
-----------------------------------Chùm thơ Phạm Ngọc Thái-------------
VẦNG TRĂNG CHE KHUẤT
Gió đưa mây bay qua vầng trăng
Che khuất khoảng trời sáng tỏ
Đời cũng thế, biết bao điều nhảm nhí
Thường lấp đi mặt nguyệt đêm rằm.
Qua song cửa bóng đa lồng mái phủ
Ngôi chùa con bên phố cầu kinh
Ôi, vầng trăng như khuôn mặt nữ sinh
Cứ mơn trớn xoè tấm thân ngà ngọc.
Đêm nay nữa anh giật mình thức giấc
Chẳng hững hờ nhưng biết làm sao?
Chuyện áo cơm đành đổi cả trăng sao
Cứ lỗi hẹn, tháng năm dài vẫn bỏ.
Gió vẫn đưa mây qua vầng trăng tỏ
Thảo đôi dòng cho đỡ tiếc nguyệt ơi?
Ngày mai rồi sẽ đến một ngày thôi
Mái đầu anh cũng trắng như trăng vậy.
Và có thể dưới nấm mồ đầy cỏ dại
Mới thanh nhàn hưởng trọn ánh trăng soi…
Gió đưa mây bay qua vầng trăng
Che khuất khoảng trời sáng tỏ
Đời cũng thế, biết bao điều nhảm nhí
Thường lấp đi mặt nguyệt đêm rằm.
Qua song cửa bóng đa lồng mái phủ
Ngôi chùa con bên phố cầu kinh
Ôi, vầng trăng như khuôn mặt nữ sinh
Cứ mơn trớn xoè tấm thân ngà ngọc.
Đêm nay nữa anh giật mình thức giấc
Chẳng hững hờ nhưng biết làm sao?
Chuyện áo cơm đành đổi cả trăng sao
Cứ lỗi hẹn, tháng năm dài vẫn bỏ.
Gió vẫn đưa mây qua vầng trăng tỏ
Thảo đôi dòng cho đỡ tiếc nguyệt ơi?
Ngày mai rồi sẽ đến một ngày thôi
Mái đầu anh cũng trắng như trăng vậy.
Và có thể dưới nấm mồ đầy cỏ dại
Mới thanh nhàn hưởng trọn ánh trăng soi…
HỒN THEO BÓNG TRĂNG TRÔI
Đã qua rồi, xa quá mất rồi...
Những tháng năm yêu hẹn hò say đắm
Giờ ngồi một mình trong phố vắng
Xót thân Kiều lắm lắm, em ơi!
Sống phiêu bồng hồn theo bóng trăng trôi
Trăng một mình mênh mông trong trời thắm
Chốn trần ai cát bụi thì đến lắm
Vì tình quá ngắn kiếp sống hoá lê thê.
Vẫn biết có ngày sẽ vào cõi thiên thu
Thơ hoang như gió mây bập bềnh tình thi sỹ
Trái tim cũng mòn dần rồi tàn phế
Đời bạt xiêu tựa thể giống ma trơi…
----------------------------------------------
TRÁI TIM HOÁ
MẶT TRỜI VÀ SÓNG BỂ
Nhớ bao đêm cùng em dạo bước
Sóng bên hồ tiếng khẽ lao xao
Ánh mắt em một trời trong biếc
Cả hồn anh tình nhạc vút lên cao!
Khi tình yêu đổi thay ta thành con người khác
Ta hoá trong em như tim hoá mặt trời
Trí não hoá chim bằng giang sải cánh
Cây hoá tượng đài cùng sóng bể tung bay.
Có lần em dẫn anh vào trong phòng ngủ
Anh bế em lên chiếc giường đệm mới tinh
Cởi áo váy em ra yêu cho đến hết mình
Ôi, con cá diếc của anh nhớ mãi...
Đã qua rồi cái thời ta vẫn còn chim gái.
Phạm Ngọc Thái
0 Comment: