Hồng Thủy Tiên- những câu thơ viết từ nắng gió cao nguyên (1)- ST
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Hồng Thủy Tiên – những câu thơ viết từ nắng gió cao nguyên (1)
Nguyễn Hồng Thủy Tiên (Hội viên Hội VHNT tỉnh Kon Tum) Làm thơ từ khi 8 tuổi. 22 tuổi, Thủy Tiên in tập thơ đầu tay Đoản khúc riêng mình (NXB Lao Động 2010) và tập thơ đã đoạt giải thưởng “Tác giả Trẻ” của Uỷ ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam.
Đánh giá về giải thưởng Tác giả Trẻ năm 2010 ở thể loại thơ, BGK nhận định “ Các tác giả trẻ Đông Hà, Hồng Thủy Tiên, H’Trem Knul có giọng điệu trong trẻo, nhiều tìm tòi và suy ngẫm. Đây là những tác giả trẻ có nhiều triển vọng.”
Mẹ
Tôi ru mình với ước vọng tuổi thơ
Úp mặt vào đêm
Đan tay làm hơi ấm
Giấc mơ hiện ra trắng xoá bờ cát nóng
Bỏng dấu chân chập chững trước cửa đời…
Có những chiều khản giọng gọi
Mẹ ơi…
Lá lặng thinh run rẩy nhìn tôi khóc
Cọng rơm khô rùng mình ngơ ngác
Mái ấm xưa đơn độc gió đi về…
Khoảng lặng yên bình
Lặng lẽ triền đê
Vùi vào cỏ tiếng thở dài
Nối ước mơ
Thả cánh diều
Khát vọng!
Sâu thẳm trong tim hay nơi nào xa lắm
Mẹ âu yếm mỉm cười
Nhoà nước mắt bến sông…
Hạ, 2005
Gió ghé…
Từ lòng sông Đăkbla
Gió lên
Li cà phê nguội
Một chỗ ngồi trống
Gió ghé
Chơi vơi
Em đếm ngày trôi
Môi khô
Mắt khô
Dửng dưng nhìn mình
Để nỗi buồn
Trì hoãn rồi pha loãng
Để ước muốn
Manh mún rồi tan ra
Từ những con đường anh đưa em qua
Từ những hoài nghi chắc gì đã thật…
Em đứng nhìn anh
Anh cũng chẳng nắm tay em
Chẳng dịu dàng nhìn sâu vào mắt thêm một lần
Sự thiếu khuyết mơ hồ
Từ khi nào nhỉ?
Mình xa…
Thôi
Đừng thốc vào tim
Đừng lạnh nữa
Gió cứ vỡ vào đêm những mảnh buồn vô cớ
Mình xa…
Gửi chút Sài Gòn
Gửi cho anh chút nắng Sài Gòn
Chút bâng khâng của mưa chiều vội vã
Phố ồn ã
Những con đường xa lạ
Thơ se se một thoáng gió trong lòng
Ngày nối dài khoảng trống mênh mông
Sao chênh vênh vô vàn điều quên nhớ
Tình ca ơi chợt lặng im dang dở
Để một ngày em về phía cô đơn
Để một ngày em về phía không anh
Và tất cả không còn là dự cảm
Mơ hồ lắm hình như thơ khẽ chạm
Chút Sài Gòn và hoài niệm ngày xa…
Sáng nay
Bốn bề cửa mở đón hương
Mà tôi
Vẫn loanh quanh trong suy nghĩ
Nụ hoa cắm trong chiếc lọ trên bàn
Không thơm
Cơn mệt mỏi
Chưa qua
Sự nối dài của những vụn vặt đứt đoạn…
Đừng chế nhạo mảnh gương vỡ rơi xuống lòng suối cạn
Nó thâu tóm cả bình minh trong một phút giây phản chiếu
Cái đẹp đôi khi nhìn từ góc độ khác
Lại sững sờ
Vì một khái niệm ngẫu nhiên
Tôi đã đọc suy nghĩ của tôi trong rung cảm mãnh liệt
Hay chỉ là cảm giác rơi nghiêng?
(xem tiếp phần 2)
------------------------------------------------------------------------
Vài nét về tác giả:
Hồng Thủy Tiên tên thật là Nguyễn Hồng Thủy Tiên, sinh năm 1988. Làm thơ từ khi 8 tuổi. 22 tuổi, Thủy Tiên in tập thơ đầu tay Đoản khúc riêng mình (NXB Lao Động 2010). Nhưng ít ai biết đằng sau tâm hồn thơ đa cảm, mênh mang hương sắc ấy là một tấm gương đầy nghị lực, luôn phấn đấu vươn lên trong cuộc sống.
Nỗi buồn tuổi thơ
Thủy Tiên sinh ra trong một gia đình nghèo của huyện Đăk Tô, tỉnh Kon Tum. Lên 8 tuổi, mẹ cô qua đời vì bệnh hiểm nghèo. Sau ngày mẹ mất, cha cô cũng bỏ đi biền biệt. 8 tuổi, vừa phải chịu nỗi đau mất mẹ, lại thêm nỗi tủi phận không cha, Thủy Tiên từ một cô bé vô tư, hồn nhiên bỗng chốc trở nên trầm lặng hơn.
Tiên sống với ông bà nội từ bé. Gia đình ông bà nội cũng không mấy dư dả nên Thủy Tiên luôn tự ý thức được những khó khăn vất vả của gia đình. Ngay từ sáng sớm Tiên đã phải đi làm thuê cho những gia đình trong xóm để kiếm sống. Thời gian còn lại, Tiên đi kiếm củi, cắt rau để bán, kiếm thêm tiền giúp đỡ bà. Sức nhỏ mà phải thường xuyên cõng những bó củi nặng hơn trọng lượng của cơ thể nên bây giờ trông Tiên rất "bé hạt tiêu".
- Lúc nhớ mẹ, Tiên thường làm gì?
- Tiên làm thơ về mẹ:
Nghị lực tuổi thanh xuân
Sau khi tốt nghiệp THPT, không có tiền thi đại học như bao bạn bè cùng lứa, Tiên đành gác lại ước mơ vào đại học. Tuy nhiên có một điều làm Tiên luôn trăn trở đó là làm thế nào để có tiền mai này thi đại học? Ý nghĩ đó cứ thôi thúc Tiên và rồi cô quyết định vào Đồng Nai tìm việc làm. Được bạn bè giúp đỡ, Tiên có được tấm vé vào miền Nam và hành lý chỉ vỏn vẹn vài bộ đồ, dăm cuốn sách và vài chục nghìn đồng chỉ đủ để ăn dọc đường.
Vào Đồng Nai, Tiên được một người chị cho ở tạm trong một căn phòng xập xệ của khu trọ ổ chuột. 18 tuổi, Tiên trở thành công nhân của một công ty may giày. Tiền lương mỗi tháng của Tiên chưa đến 900.000 đồng. Với số tiền ấy Tiên vừa phải trang trải cho cuộc sống của bản thân, vừa gửi về nhà cho nội, lại vừa phải dành dụm để sau này đi thi đại học. Tiên nghĩ như vậy quá ít, vậy là cô xin với công ty cho mình được làm tăng ca. Mỗi tháng số tiền kiếm được là 1.200.000 đồng. Tiên dành dụm, chắt bóp dần. Cô luôn nuôi hi vọng một ngày nào đó mình sẽ đủ tiền để bước vào giảng đường đại học.
Hai năm như thế qua đi, Tiên đã dành dụm được một số tiền kha khá, cô trở về nhà ôn thi để thực hiện tiếp ước mơ còn dang dở. 20 tuổi, Thủy Tiên thi vào khoa báo chí của Trường ĐH KHXH&NV với mong muốn sau này trở thành một phóng viên được đi nhiều nơi, được khám phá cuộc sống của những miền quê và con người.
Sau kỳ thi, mặc dù chưa có kết quả nhưng Thủy Tiên chắc chắn mình sẽ đậu nên cô vào Sài Gòn tìm việc làm để trang trải cho khoản học phí sau này. Tiền xe được bạn bè giúp đỡ, khi vào Sài Gòn, Tiên lại được một người bạn giúp một chỗ ở tạm thời để tìm việc. Và Tiên tìm được một lúc hai việc. Ban ngày làm gia sư, ban đêm làm phục vụ cho một nhà hàng. Tiên bảo phải chạy đua với thời gian để kiếm tiền. Trong khoảng thời gian này, bệnh sốt rét đã làm Tiên quỵ ngã.
Trở về quê nhà, nhận được giấy báo đậu đại học, Tiên đau khổ đến rơi nước mắt. Ước mơ đang nắm trong tay mà sao con đường đến đó cứ xa vời vợi. Lúc ấy số tiền cô có trong người chẳng còn là bao bởi đã dồn hết vào những chai nước biển, thuốc thang trong trận sốt khi còn ở Sài Gòn. Tiên nghĩ đến việc làm hồ sơ bảo lưu nhưng có bảo lưu thì cũng phải đóng tiền. Vậy là ở tuổi 20, Tiên lại thêm một lần đau khổ khi ước mơ tưởng đã sắp thành hiện thực lại tuột khỏi tầm tay.
Không lùi bước, cô gái trẻ lại tiếp tục hành trình của cuộc mưu sinh trên mảnh đất quê hương. Những trải nghiệm về cuộc sống của một công nhân và những va vấp với cuộc đời hình như càng làm Tiên có thêm nghị lực. Tiên viết và những bài thơ của cô đều ẩn giấu những vỗ về, an ủi và tự nhắc mình phải biết vượt qua những đắng cay.
Hành trình viết tiếp ước mơ
Năm nay Thủy Tiên vừa tròn 22 tuổi. Đã hai lần cô gác lại ước mơ vào đời và cũng đã ít nhiều trải qua những thăng trầm, xô bồ của cuộc sống. Khi nói chuyện với tôi, dẫu có đôi lúc không tránh khỏi những cơn xúc động nhưng sau đó Tiên lại cười và hình như lúc nào trên môi cô gái cũng nở nụ cười.
Tiên nói: "Nhiều khi cũng chán nản lắm nhưng bảo Tiên xuôi tay thì Tiên nhất quyết không làm. Tiên luôn tự nhủ còn nhiều người khổ hơn mình nên phải cố gắng lên".
Và với ý chí, quyết tâm đó, những trang viết của cô luôn ẩn trong đó những nỗi niềm của một trái tim đa cảm mà mạnh mẽ đến vô cùng. Tiên cười và nói với tôi: "Giờ thì Tiên còn khổ lắm nhưng mà cũng sống được bằng nhuận bút rồi. Tiên vui vì bên cạnh còn có những người bạn đã luôn giúp đỡ Tiên khi khó khăn. Những tình cảm đó là động lực thúc đẩy Tiên phải cố gắng hơn nữa để sống tốt hơn".
Chia tay với Tiên, cô vui vẻ cho biết thời gian này cô đang ôn thi vào Trường đại học Văn hóa Hà Nội, khoa lý luận, phê bình và sáng tác văn học và lần này cô sẽ quyết tâm "nối ước mơ thả cánh diều khát vọng".
Tôi cầm tập thơ Đoản khúc riêng mình mà Tiên vừa mới tặng, lần giở từng trang. Bất chợt đôi mắt tôi dừng lại ở những câu thơ "Dã quỳ gầy rạc ôm lấy sương đêm/ Vắt kiệt từng chùm hoa đắng". Hình như tôi thấy đâu đó gương mặt của Tiên trên những cánh dã quỳ. Và sao trong tôi cứ nuôi mãi một niềm tin rằng rồi đây Tiên sẽ thành công.
Nguyễn Hồng Thủy Tiên (Hội viên Hội VHNT tỉnh Kon Tum) Làm thơ từ khi 8 tuổi. 22 tuổi, Thủy Tiên in tập thơ đầu tay Đoản khúc riêng mình (NXB Lao Động 2010) và tập thơ đã đoạt giải thưởng “Tác giả Trẻ” của Uỷ ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam.
Đánh giá về giải thưởng Tác giả Trẻ năm 2010 ở thể loại thơ, BGK nhận định “ Các tác giả trẻ Đông Hà, Hồng Thủy Tiên, H’Trem Knul có giọng điệu trong trẻo, nhiều tìm tòi và suy ngẫm. Đây là những tác giả trẻ có nhiều triển vọng.”
Mẹ
Tôi ru mình với ước vọng tuổi thơ
Úp mặt vào đêm
Đan tay làm hơi ấm
Giấc mơ hiện ra trắng xoá bờ cát nóng
Bỏng dấu chân chập chững trước cửa đời…
Có những chiều khản giọng gọi
Mẹ ơi…
Lá lặng thinh run rẩy nhìn tôi khóc
Cọng rơm khô rùng mình ngơ ngác
Mái ấm xưa đơn độc gió đi về…
Khoảng lặng yên bình
Lặng lẽ triền đê
Vùi vào cỏ tiếng thở dài
Nối ước mơ
Thả cánh diều
Khát vọng!
Sâu thẳm trong tim hay nơi nào xa lắm
Mẹ âu yếm mỉm cười
Nhoà nước mắt bến sông…
Hạ, 2005
Giấu
Anh bảo trăng vàng
đã rơi nơi cánh đồng mênh mang
Em hồn nhiên
lật tung từng gốc rạ
Lật tung nghĩ suy
như hạt cỏ nẩy mầm thinh lặng
Chạm chênh vênh…
Em lạc lối trong em
Người thích dầm sương đêm
Ủ phiền muộn
bằng miên man gió lạnh
Giọt nước mắt phúc hạnh
có hoá thành muôn triệu sao băng?
Nhè nhẹ thôi đi dọc giấc mơ anh
Lóng lánh vụn hồi quang
em dát tràn miền nhớ
Ánh sáng mê hoặc cuốn em vào trăn trở
Đi qua những mùa
mình lạc mất nhau
Anh hãy thản nhiên vô tình như không biết
Cánh đồng em giấu một mảnh trăng đau…
Anh bảo trăng vàng
đã rơi nơi cánh đồng mênh mang
Em hồn nhiên
lật tung từng gốc rạ
Lật tung nghĩ suy
như hạt cỏ nẩy mầm thinh lặng
Chạm chênh vênh…
Em lạc lối trong em
Người thích dầm sương đêm
Ủ phiền muộn
bằng miên man gió lạnh
Giọt nước mắt phúc hạnh
có hoá thành muôn triệu sao băng?
Nhè nhẹ thôi đi dọc giấc mơ anh
Lóng lánh vụn hồi quang
em dát tràn miền nhớ
Ánh sáng mê hoặc cuốn em vào trăn trở
Đi qua những mùa
mình lạc mất nhau
Anh hãy thản nhiên vô tình như không biết
Cánh đồng em giấu một mảnh trăng đau…
Gió ghé…
Từ lòng sông Đăkbla
Gió lên
Li cà phê nguội
Một chỗ ngồi trống
Gió ghé
Chơi vơi
Em đếm ngày trôi
Môi khô
Mắt khô
Dửng dưng nhìn mình
Để nỗi buồn
Trì hoãn rồi pha loãng
Để ước muốn
Manh mún rồi tan ra
Từ những con đường anh đưa em qua
Từ những hoài nghi chắc gì đã thật…
Em đứng nhìn anh
Anh cũng chẳng nắm tay em
Chẳng dịu dàng nhìn sâu vào mắt thêm một lần
Sự thiếu khuyết mơ hồ
Từ khi nào nhỉ?
Mình xa…
Thôi
Đừng thốc vào tim
Đừng lạnh nữa
Gió cứ vỡ vào đêm những mảnh buồn vô cớ
Mình xa…
Gửi chút Sài Gòn
Gửi cho anh chút nắng Sài Gòn
Chút bâng khâng của mưa chiều vội vã
Phố ồn ã
Những con đường xa lạ
Thơ se se một thoáng gió trong lòng
Ngày nối dài khoảng trống mênh mông
Sao chênh vênh vô vàn điều quên nhớ
Tình ca ơi chợt lặng im dang dở
Để một ngày em về phía cô đơn
Để một ngày em về phía không anh
Và tất cả không còn là dự cảm
Mơ hồ lắm hình như thơ khẽ chạm
Chút Sài Gòn và hoài niệm ngày xa…
Sáng nay
Bốn bề cửa mở đón hương
Mà tôi
Vẫn loanh quanh trong suy nghĩ
Nụ hoa cắm trong chiếc lọ trên bàn
Không thơm
Cơn mệt mỏi
Chưa qua
Sự nối dài của những vụn vặt đứt đoạn…
Đừng chế nhạo mảnh gương vỡ rơi xuống lòng suối cạn
Nó thâu tóm cả bình minh trong một phút giây phản chiếu
Cái đẹp đôi khi nhìn từ góc độ khác
Lại sững sờ
Vì một khái niệm ngẫu nhiên
Tôi đã đọc suy nghĩ của tôi trong rung cảm mãnh liệt
Hay chỉ là cảm giác rơi nghiêng?
------------------------------------------------------------------------
Vài nét về tác giả:
Hồng Thủy Tiên tên thật là Nguyễn Hồng Thủy Tiên, sinh năm 1988. Làm thơ từ khi 8 tuổi. 22 tuổi, Thủy Tiên in tập thơ đầu tay Đoản khúc riêng mình (NXB Lao Động 2010). Nhưng ít ai biết đằng sau tâm hồn thơ đa cảm, mênh mang hương sắc ấy là một tấm gương đầy nghị lực, luôn phấn đấu vươn lên trong cuộc sống.
Nỗi buồn tuổi thơ
Thủy Tiên sinh ra trong một gia đình nghèo của huyện Đăk Tô, tỉnh Kon Tum. Lên 8 tuổi, mẹ cô qua đời vì bệnh hiểm nghèo. Sau ngày mẹ mất, cha cô cũng bỏ đi biền biệt. 8 tuổi, vừa phải chịu nỗi đau mất mẹ, lại thêm nỗi tủi phận không cha, Thủy Tiên từ một cô bé vô tư, hồn nhiên bỗng chốc trở nên trầm lặng hơn.
Tiên sống với ông bà nội từ bé. Gia đình ông bà nội cũng không mấy dư dả nên Thủy Tiên luôn tự ý thức được những khó khăn vất vả của gia đình. Ngay từ sáng sớm Tiên đã phải đi làm thuê cho những gia đình trong xóm để kiếm sống. Thời gian còn lại, Tiên đi kiếm củi, cắt rau để bán, kiếm thêm tiền giúp đỡ bà. Sức nhỏ mà phải thường xuyên cõng những bó củi nặng hơn trọng lượng của cơ thể nên bây giờ trông Tiên rất "bé hạt tiêu".
- Lúc nhớ mẹ, Tiên thường làm gì?
- Tiên làm thơ về mẹ:
Có những chiều khản giọng gọiTiên bất chợt đọc những câu thơ rồi nói với tôi: "Khi đó những nỗi đau cứ chồng chất những nỗi đau, và có lẽ tại cuộc sống quá khó khăn nên Tiên sớm suy nghĩ theo hướng người lớn, bây giờ nghĩ lại khoảng thời gian thơ bé Tiên cảm thấy tiếc. Giá như khi ấy mình sống đúng nghĩa tuổi thơ...".
Mẹ ơi!
Lá lặng thinh run rẩy nhìn tôi khóc
Cọng rơm khô rùng mình ngơ ngác
Mái ấm xưa đơn độc gió đi về...
Nghị lực tuổi thanh xuân
Sau khi tốt nghiệp THPT, không có tiền thi đại học như bao bạn bè cùng lứa, Tiên đành gác lại ước mơ vào đại học. Tuy nhiên có một điều làm Tiên luôn trăn trở đó là làm thế nào để có tiền mai này thi đại học? Ý nghĩ đó cứ thôi thúc Tiên và rồi cô quyết định vào Đồng Nai tìm việc làm. Được bạn bè giúp đỡ, Tiên có được tấm vé vào miền Nam và hành lý chỉ vỏn vẹn vài bộ đồ, dăm cuốn sách và vài chục nghìn đồng chỉ đủ để ăn dọc đường.
Vào Đồng Nai, Tiên được một người chị cho ở tạm trong một căn phòng xập xệ của khu trọ ổ chuột. 18 tuổi, Tiên trở thành công nhân của một công ty may giày. Tiền lương mỗi tháng của Tiên chưa đến 900.000 đồng. Với số tiền ấy Tiên vừa phải trang trải cho cuộc sống của bản thân, vừa gửi về nhà cho nội, lại vừa phải dành dụm để sau này đi thi đại học. Tiên nghĩ như vậy quá ít, vậy là cô xin với công ty cho mình được làm tăng ca. Mỗi tháng số tiền kiếm được là 1.200.000 đồng. Tiên dành dụm, chắt bóp dần. Cô luôn nuôi hi vọng một ngày nào đó mình sẽ đủ tiền để bước vào giảng đường đại học.
Hai năm như thế qua đi, Tiên đã dành dụm được một số tiền kha khá, cô trở về nhà ôn thi để thực hiện tiếp ước mơ còn dang dở. 20 tuổi, Thủy Tiên thi vào khoa báo chí của Trường ĐH KHXH&NV với mong muốn sau này trở thành một phóng viên được đi nhiều nơi, được khám phá cuộc sống của những miền quê và con người.
Sau kỳ thi, mặc dù chưa có kết quả nhưng Thủy Tiên chắc chắn mình sẽ đậu nên cô vào Sài Gòn tìm việc làm để trang trải cho khoản học phí sau này. Tiền xe được bạn bè giúp đỡ, khi vào Sài Gòn, Tiên lại được một người bạn giúp một chỗ ở tạm thời để tìm việc. Và Tiên tìm được một lúc hai việc. Ban ngày làm gia sư, ban đêm làm phục vụ cho một nhà hàng. Tiên bảo phải chạy đua với thời gian để kiếm tiền. Trong khoảng thời gian này, bệnh sốt rét đã làm Tiên quỵ ngã.
Trở về quê nhà, nhận được giấy báo đậu đại học, Tiên đau khổ đến rơi nước mắt. Ước mơ đang nắm trong tay mà sao con đường đến đó cứ xa vời vợi. Lúc ấy số tiền cô có trong người chẳng còn là bao bởi đã dồn hết vào những chai nước biển, thuốc thang trong trận sốt khi còn ở Sài Gòn. Tiên nghĩ đến việc làm hồ sơ bảo lưu nhưng có bảo lưu thì cũng phải đóng tiền. Vậy là ở tuổi 20, Tiên lại thêm một lần đau khổ khi ước mơ tưởng đã sắp thành hiện thực lại tuột khỏi tầm tay.
Không lùi bước, cô gái trẻ lại tiếp tục hành trình của cuộc mưu sinh trên mảnh đất quê hương. Những trải nghiệm về cuộc sống của một công nhân và những va vấp với cuộc đời hình như càng làm Tiên có thêm nghị lực. Tiên viết và những bài thơ của cô đều ẩn giấu những vỗ về, an ủi và tự nhắc mình phải biết vượt qua những đắng cay.
Hành trình viết tiếp ước mơ
Năm nay Thủy Tiên vừa tròn 22 tuổi. Đã hai lần cô gác lại ước mơ vào đời và cũng đã ít nhiều trải qua những thăng trầm, xô bồ của cuộc sống. Khi nói chuyện với tôi, dẫu có đôi lúc không tránh khỏi những cơn xúc động nhưng sau đó Tiên lại cười và hình như lúc nào trên môi cô gái cũng nở nụ cười.
Tiên nói: "Nhiều khi cũng chán nản lắm nhưng bảo Tiên xuôi tay thì Tiên nhất quyết không làm. Tiên luôn tự nhủ còn nhiều người khổ hơn mình nên phải cố gắng lên".
Và với ý chí, quyết tâm đó, những trang viết của cô luôn ẩn trong đó những nỗi niềm của một trái tim đa cảm mà mạnh mẽ đến vô cùng. Tiên cười và nói với tôi: "Giờ thì Tiên còn khổ lắm nhưng mà cũng sống được bằng nhuận bút rồi. Tiên vui vì bên cạnh còn có những người bạn đã luôn giúp đỡ Tiên khi khó khăn. Những tình cảm đó là động lực thúc đẩy Tiên phải cố gắng hơn nữa để sống tốt hơn".
Chia tay với Tiên, cô vui vẻ cho biết thời gian này cô đang ôn thi vào Trường đại học Văn hóa Hà Nội, khoa lý luận, phê bình và sáng tác văn học và lần này cô sẽ quyết tâm "nối ước mơ thả cánh diều khát vọng".
Tôi cầm tập thơ Đoản khúc riêng mình mà Tiên vừa mới tặng, lần giở từng trang. Bất chợt đôi mắt tôi dừng lại ở những câu thơ "Dã quỳ gầy rạc ôm lấy sương đêm/ Vắt kiệt từng chùm hoa đắng". Hình như tôi thấy đâu đó gương mặt của Tiên trên những cánh dã quỳ. Và sao trong tôi cứ nuôi mãi một niềm tin rằng rồi đây Tiên sẽ thành công.
(Theo Y VIỆT SA http://tuoitre.vn/Ao-trang/387342/xuong-rong-tren-dat-khat.html)
(xem tiếp phần 2)
(xem tiếp phần 2)
0 Comment: