Đâu?... Một lối đi về- Thụy Du
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
ĐÂU ?... MỘT LỐI ĐI VỀ
Suốt hơn nửa đường đời xuôi ngược
Ta nhận được gì ? ngoài những đắng cay.
Những luỵ phiền, mở mắt mỗi sớm mai.
Cứ đeo đẳng không lay, không chuyển.
Với người thân đã bao lần đưa tiễn.
Với bạn bè mỗi đứa viễn phương xa.
Cuộc tình ta cũng từng đã trải qua.
Những được mất, xa gần, gian dối.
Có phải ?… cuộc đời là đêm tối.
Nên làm gì có một lối đi về.
Dù trong tim luôn hy vọng tràn trề.
Vẫn còn đâu đây, câu thề chung thuỷ.
Những lọc lừa, hằn sâu trong suy nghĩ.
Cùng ưu phiền, bất đắc dĩ đa mang.
Khát khao một ngày, lật vở sang trang.
Trở về ngày xưa, vô can phiền luỵ
Nhiều lúc tự hỏi… mình có phải là lập dị ?
Nhưng không !... Ta đâu bi luỵ, hơn thua.
Lương tâm, chưa từng qua cuộc bán mua.
Sao vẫn gánh, phần thua, sự thiệt
Đúng – Sai, sao đời không phân biệt ?
Tình người, đã cạn kiệt rồi chăng ?
Nhiều lúc ta muốn gào to…
biển hãy nổi sóng dâng
Cuốn phăng hết, cán cân thiên lệch.
Hơn nửa đường đời qua…mỏi mệt
Ta về tìm ta, nguệch ngoạc dòng ưu.
Có lẽ ngày về, trong giấc ngủ thiên thu.
Sẽ ru ta vào mùa thu vĩnh cửu.
Đêm nay chờ ai, bên chung tửu.
Liệu ta có đi, hết đủ …trọn con đường?
Thụy Du
Suốt hơn nửa đường đời xuôi ngược
Ta nhận được gì ? ngoài những đắng cay.
Những luỵ phiền, mở mắt mỗi sớm mai.
Cứ đeo đẳng không lay, không chuyển.
Với người thân đã bao lần đưa tiễn.
Với bạn bè mỗi đứa viễn phương xa.
Cuộc tình ta cũng từng đã trải qua.
Những được mất, xa gần, gian dối.
Có phải ?… cuộc đời là đêm tối.
Nên làm gì có một lối đi về.
Dù trong tim luôn hy vọng tràn trề.
Vẫn còn đâu đây, câu thề chung thuỷ.
Những lọc lừa, hằn sâu trong suy nghĩ.
Cùng ưu phiền, bất đắc dĩ đa mang.
Khát khao một ngày, lật vở sang trang.
Trở về ngày xưa, vô can phiền luỵ
Nhiều lúc tự hỏi… mình có phải là lập dị ?
Nhưng không !... Ta đâu bi luỵ, hơn thua.
Lương tâm, chưa từng qua cuộc bán mua.
Sao vẫn gánh, phần thua, sự thiệt
Đúng – Sai, sao đời không phân biệt ?
Tình người, đã cạn kiệt rồi chăng ?
Nhiều lúc ta muốn gào to…
biển hãy nổi sóng dâng
Cuốn phăng hết, cán cân thiên lệch.
Hơn nửa đường đời qua…mỏi mệt
Ta về tìm ta, nguệch ngoạc dòng ưu.
Có lẽ ngày về, trong giấc ngủ thiên thu.
Sẽ ru ta vào mùa thu vĩnh cửu.
Đêm nay chờ ai, bên chung tửu.
Liệu ta có đi, hết đủ …trọn con đường?
Thụy Du
0 Comment: