Người về- Văn Châu
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
NGƯỜI VỀ…
Người về… đang buổi lập đông
Có nghe lòng buốt lạnh không?- Hỡi Người!
Lấy gì sưởi ấm đôi môi
Vòng tay đâu thể ôm Người như xưa.
Người về… gặp lúc bão mưa
Che sao khỏi ướt đôi bờ vai ngoan
Gió đùa tóc rối ngổn ngang
Có làm Người sợ phai tàn sắc hương?
Người về…phố núi mù sương
Hoa vàng; bướm trắng lòng vương vấn gì?
Từ ngày cất bước từ ly
Có còn giữ lại chút gì đời nhau?
Người về…như hạt mưa ngâu
Nhớ mang kim chỉ vá khâu cuộc tình
Dẫu đời đã quá điêu linh
Ta thầm giữ mãi bóng hình uyên nguyên.
Người về…tâm có bình yên,
Trải bao dâu bể luống phiền muộn chăng?
Đêm nay dưới cội nguyệt rằm
Có ta ngồi với…bóng mình- Hát khan!
Người về…trĩu gánh đa đoan!
Văn Châu
Người về trĩu gánh đa đoan...Càng sẻ chia càng thêm trĩu nặng, phải không anh Văn Châu?
ReplyDeleteNgười về…như hạt mưa ngâu
ReplyDeleteNhớ mang kim chỉ vá khâu cuộc tình
có lẽ "người ta" chỉ nên về để tìm lại những mảnh tình xưa và nếu có thể thì trân trọng, giữ gìn như những kỷ niệm đẹp của một thời...
đem kim chỉ để khâu vá lại, biết đâu chừng làm "người ta" đau thêm một lần nữa, mà kết quả cũng không chắc có gì đẹp hơn là những mảnh tình vá víu...
Những mãnh tình đã rách thì có khâu vá cũng đâu giúp nó lành lặn, trở lại trinh nguyên được? Chẳng qua giúp nó đẹp hơn một chút thôi. Không đến nỗi làm đau nhau đâu, nếu không thì người đã không về
ReplyDeleteCảm ơn KTT và LangthangBNN đã ghé thăm và chia sẻ.
ReplyDeleteNgười về...thêm một lần đau
Tim ta có vết hằn sâu- chẳng lành!
Thân ái !!!