Khúc hạnh thu cuối- Thụy Du
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Khúc hạnh thu cuối
Khúc hạnh thu sau cùng… tôi viết cho người nhẹ như sương, như khói
Lãng đãng bay, tìm về biển hoang sơ
Lạc loài từ lâu, trong mệt mỏi chơ vơ.
Thoáng nở tàn, giấc mơ Phù Dung tối… sáng.
Ngày qua ngày, tháng kề tiếp tháng
Hiện thực là vực sâu, quá khứ nán buồn
Tương lai tựa như những vở tuồng
Mà trong guồng trôi, ta đóng vai thừa thãi.
Những đắng cay cuộc đời ta từng trải
Dối gian, luỵ phiền…mãi đuổi theo ta.
Ta tin đời, nên vẫn chưa kịp nhận ra.
Gót hững hờ, bay xa trong gió.
Đã từng tự nhủ lòng, làm gì mà có.
Một yêu thương lấp ló cuối con đường.
Thế nhân với những đoạn trường.
Chỉ là những nẻo đường phù phiếm.
Khúc hạnh thu sau cùng… tôi viết cho người nhẹ như sương, như khói
Lãng đãng bay, tìm về biển hoang sơ
Lạc loài từ lâu, trong mệt mỏi chơ vơ.
Thoáng nở tàn, giấc mơ Phù Dung tối… sáng.
Ngày qua ngày, tháng kề tiếp tháng
Hiện thực là vực sâu, quá khứ nán buồn
Tương lai tựa như những vở tuồng
Mà trong guồng trôi, ta đóng vai thừa thãi.
Những đắng cay cuộc đời ta từng trải
Dối gian, luỵ phiền…mãi đuổi theo ta.
Ta tin đời, nên vẫn chưa kịp nhận ra.
Gót hững hờ, bay xa trong gió.
Đã từng tự nhủ lòng, làm gì mà có.
Một yêu thương lấp ló cuối con đường.
Thế nhân với những đoạn trường.
Chỉ là những nẻo đường phù phiếm.
Vậy mà ta cứ…ngây ngô tìm kiếm.
Để chừ không thế giấu giếm nỗi đau.
Ừ ! thì thôi, nếu phải xa nhau.
Trái tim ta cũng đã trao lời chân thật
Đến bên người, ta đâu dùng lời đường mật.
Mà bằng hồng tâm với cung bậc chiều tà.
Và vì thế, xin đừng dẫm gót ngà.
Lên trái tim, đà từng mở rộng.
kể từ nay, ta sẽ không nuôi gì hy vọng
Chỉ riêng mình ngọng nghịu mượn vầng thơ
Đêm về tự ru, vào với ngu ngơ
Chẳng cõng trăng bơ vơ loài lạc.
Ta sẽ sống giữa rừng thông nắng nhạt
Để tâm trôi giạt về chốn tịnh yên.
Lắng nghe lời trẻ thơ với những uyên thuyên.
Nơi thiêng liêng, từ bi cửa Phật.
Vốn dĩ đời, đâu gì là thật.
Phù du, bèo bọt phũ rong riêu.
Tiếc gì ngày tóc xanh nay đã pha tiêu.
Giờ chỉ chờ phiêu diêu về cùng đất
Dưới mộ sâu, buồn vui sẽ mất.
Ảo hư cũng cất lại nhân gian.
Chẳng nuối tiếc gì lời oán, câu than.
Hồn lang thang, đêm trời lồng lộng.
Câu thơ chỉ còn riêng lắng đọng.
Khúc hạnh thu chuyển động sang mùa.
Vẳng xa, kình giật tiếng chuông chùa.
Thoảng ngọn gió lùa, trong mùa thu thay lá
Thụy Du
Nhà mới mà không khao hả phố núi, tối chủ nhật ngủ ngon nhá
ReplyDeleteHi, cám ơn bạn nhé. Chúc luôn vui...
ReplyDelete