Đêm nguyên sơ- Thụy Du
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
ĐÊM NGUYÊN SƠ
Nào phải ta yêu nhau là có tội tình.
Tại trời xót, nên mưa hoài cứ đổ
Giọt mặn cay, chưa vơi nỗi khổ
Ngợp dạ buồn, lặng vỗ rèm mi
Sãi niềm lẻ loi, theo cánh chim di
Tình mồ côi, nên Người đi không quay lại
Trái hồng tâm, rơi vào miền ái ngại
Không khóc mà sao ? lại hạt khoé nhoà
Tại trời xót, nên mưa hoài cứ đổ
Giọt mặn cay, chưa vơi nỗi khổ
Ngợp dạ buồn, lặng vỗ rèm mi
Sãi niềm lẻ loi, theo cánh chim di
Tình mồ côi, nên Người đi không quay lại
Trái hồng tâm, rơi vào miền ái ngại
Không khóc mà sao ? lại hạt khoé nhoà
Đồng tử đã mù, sao vẫn vỡ oà ?
Nỗi đớn đau, góc hồn nghèn nghẹn
Có lẽ tại Người sai ước hẹn
Nên hoàng hôn, chưa vẹn một nẻo về.
Hay tại ngày xưa, ai lỡ câu thề
để ngày nay, đường về chiếc bóng
Như thuyền… lạc vào miền ngọn sóng.
Dập dềnh, mong ngóng…trời xa.
Nỗi đớn đau, góc hồn nghèn nghẹn
Có lẽ tại Người sai ước hẹn
Nên hoàng hôn, chưa vẹn một nẻo về.
Hay tại ngày xưa, ai lỡ câu thề
để ngày nay, đường về chiếc bóng
Như thuyền… lạc vào miền ngọn sóng.
Dập dềnh, mong ngóng…trời xa.
Sẽ có không ? một ngày Người chợt hiểu ra
Nỗi nhớ diết da, chim chiều đợi tổ.
Tựa bức tranh đời, nhoè loang lỗ.
Không còn chừa, một chỗ quay về
Đêm nguyệt thề…
Vằng vặc mặt ao, thuyền chao bóng nước
Khoảng cách xa, mình ai lạc bước.
Đêm nguyên sơ, lướt thướt tình cay
Thuydu
Nỗi nhớ diết da, chim chiều đợi tổ.
Tựa bức tranh đời, nhoè loang lỗ.
Không còn chừa, một chỗ quay về
Đêm nguyệt thề…
Vằng vặc mặt ao, thuyền chao bóng nước
Khoảng cách xa, mình ai lạc bước.
Đêm nguyên sơ, lướt thướt tình cay
Thuydu
0 Comment: