Trái tim băng giá - truyện ngắn LangthangBNN
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Mới đó mà khoảng chừng 15 năm đã trôi qua kể từ khi internet bắt đầu thâm nhập vào đời sống của giới trẻ VN. Chuyện lướt web, chat chit hẹn hò online hay offline của thời đó còn "thô sơ" lắm. Hôm nay ngồi lục soạn những tư liệu cũ chợt tìm ra một câu chuyện "của cuối thế kỷ trước", Langthang ngồi đọc mà lòng nao nao nhớ lại những năm tháng xa xưa... Nên xin mạn phép anh NPV và BBT đăng lên đây chia sẻ một chút kỷ niệm xưa với bạn bè.
TRÁI TIM BĂNG GIÁ
Tôi với hắn là bạn thân từ nhỏ. Ngày xưa còn ở ngoài quê nhà tôi ở sát nhà hắn nên chúng tôi cứ như là một cặp song sinh. Lúc nhỏ cùng học một lớp, đi đâu làm gì cũng có nhau. Lớn lên cùng vào một trường đại học và bây giờ ở cùng một thành phố, lại là đồng nghiệp nữa chứ!
Ấy vậy mà tính cách của tôi với hắn lại hoàn toàn trái ngược. Tôi sôi động ồn ào bao nhiêu thì hắn lầm lì ít nói bấy nhiêu. Tôi khoái mấy môn xã hội, văn học nghệ thuật còn hắn lại chuyên tâm vào các môn khoa học tự nhiên và nhất là cái môn loằng ngoằng những ký hiệu luôn khiến tôi hoa mắt váng đầu được gọi là Toán học. Hắn rất say mê "nghiên cứu khoa học" và đã có lần hắn làm nổ tung cả hệ thống điện nhà hắn trong một cái trò ngu ngốc mà hắn gọi là "thí nghiệm vật lý học các chất bán dẫn điện" gì gì đó, báo hại lây qua cả nhà tôi tối đó cũng bị mất điện luôn vì cả hai nhà dùng chung đồng hồ điện. Đối với tôi thì chuyện đó chẳng nhằm nhò gì vì mất điện thì tôi lại có lý do vô cùng chính đáng để khỏi phải học bài, xách cây đàn ghi-ta leo lên mái nhà ngồi đánh mấy bản nhạc classic mà tôi rất thích. Nhưng khoái nhất là được chọc vào cái lỗ tai hắn đang khổ sở vì bị mẹ la rầy cái tội học đòi làm nhà bác học. Và vì không có điện nên hắn chẳng thể nào tiếp tục được cái "thí nghiệm" mà theo hắn là đã tìm ra nguyên nhân lần thất bại vừa rồi. Không làm gì ở dưới đất được nên hắn leo lên mái nhà ngồi cùng tôi. Nhưng đừng có tưởng hắn yêu thích âm nhạc gì đâu, hắn leo lên để cản trở cái thiên tài nghệ thuật của tôi bằng cách ra sức thuyết giảng về trăng sao vũ trụ thiên hà, về cái giả thuyết Big Bang gì đó là nguồn gốc của mọi thứ trên trời dưới đất này... Còn nhớ lần đó tôi đã nói khía hắn: "theo tao thì hồi chiều có một "Big Bang" là nguồn gốc của chuyện tao với mày ở trên mái nhà còn trong nhà thì tối thui!". Thế là hắn tức khí trèo xuống đi ngủ, còn cái tâm hồn nghệ sỹ của tôi cũng tắt ngúm theo luôn nên tôi cũng làm như hắn.
Trong lớp, hắn là siêu sao về việc học hành, còn tôi thì lại là “siêu quậy”. Những thành tích của hắn tại các kỳ thi học sinh giỏi mọi cấp và những giải nhất mà hắn đem lại cho lớp trong các kỳ thi Đố Vui Để Học cũng chỉ ngang ngửa với những “kỳ tích” nghịch ngợm oái oăm mà tôi luôn là kẻ đầu têu gây ra biết bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười cho các thầy cô. Có lần đang giờ học tôi “có việc” phải xuống toa-lét gấp , thoáng thấy bóng thầy giám thị cũng đi vào khu vực đó tôi liền rón rén theo sau dán một cái đuôi giấy dài và loăn xoăn vào lưng quần của ông rồi “nín” luôn chạy về lớp… Cứ nhớ lại cái cảnh cả dãy lớp học im phăng phắc chỉ có tiếng giảng bài của thầy cô, thầy giám thị thì nghiêm trang đạo mạo đi tuần tra dọc hành lang, vậy mà đi ngang qua cửa lớp nào là lớp đó cười ầm lên như thể Sạc-lô giá đáo là tôi còn mắc cười cho tới tận bây giờ.
Mà thôi, nếu cứ kể hoài những chuyện “nhứt quỷ nhì ma thứ ba là… cái thằng tôi” đó thì tôi e rằng cái truyện ngắn này không khéo lại trở thành truyện dài, có khi là trở thành một thiên tiểu thuyết đồ sộ tiêu biểu cho cả cái sự nghiệp thơ văn nửa mùa của tôi thì thật là tai hại khôn lường! Một cách ngắn gọn là hắn và tôi khác nhau như nước với lửa cả về khả năng lẫn tính cách, vậy mà ông Trời cứ bắt tôi và hắn phải sống và làm việc gần nhau như bóng với hình.
Chúng tôi là đồng nghiệp, nghề của chúng tôi là sửa chữa máy tính. Hắn đến với công việc này vì hắn say mê kỹ thuật và rất nghiêm túc trong việc làm ăn kiếm sống. Còn tôi, tôi khoái cái máy tính như là một phương tiện để tôi có thể lang thang nhiều hơn trong những ngóc ngách của cuộc đời lộn xộn này. Vậy nên mỗi khi vào internet, trong khi hắn đang sưu tầm những chương trình, những thông tin khoa học, những tiến bộ kỹ thuật thì tôi lại thích lang thang qua các trang nghệ thuật… và nhất là vào chatroom để nói chuyện lan man trời đất với mọi người. Hắn cũng có vào đó nhưng thường thì hay nói chuyện trao đổi kiến thức vi tính với các đồng nghiệp hơn là tán gẫu với mấy “girls”. Mà cái nickname của hắn nghe cũng lạnh tanh: IceHeart!, trước đó hắn còn dùng cả tên viết tắt của hắn để làm nickname nhưng sau này hắn không muốn lộ tẩy để khỏi bị thiên hạ phiền nhiễu nên mới đổi qua cái tên nghe ớn vậy, lạnh lẽo như chính cuộc đời của hắn…! Ai đã từng chat với hắn cũng đều công nhận điều này, một vài chatter nữ đã có ý định làm tan chảy trái tim băng giá của hắn, vậy mà hắn tỉnh queo như thể đang nói chuyện với… tàu Titanic chứ không phải là một cô gái! Riết rồi chẳng còn cô nào muốn chat với hắn. Được rảnh rỗi, hắn bắt đầu ra tay “dẹp loạn” trong chatroom. Cứ hễ có chatter nào ăn nói bậy bạ là hắn lên tiếng công kích cho đến khi nào tay kia chán cái trò lời qua tiếng lại với hắn mà nín đi hay logout mất thì hắn mới chịu thôi. Công bằng mà nói thì như vậy cũng có cái hay là những người nói chuyện đàng hoàng đỡ bị bẩn mắt bẩn tai vì những lời rác rưởi, nhưng nhiều khi vào chatroom mà thấy ba bên bốn bề im phăng phắc chỉ có tiếng whisper thì cũng chán thiệt.
Thế rồi một ngày kia tôi và hắn cùng quen với một chatter nữ , chuyện này thì không có gì mới vì trên chat người ta có thể nói chuyện một lúc với mấy chục người. Nhưng cô bé này thì lời lẽ rất dịu dàng dễ thương đến nỗi cái thằng lãng tử giang hồ là tôi đâm ra xao xuyến… Nhưng mặc tình cho tôi năn nỉ cách mấy thì nàng cũng chẳng chịu hé răng cho tôi biết tên tuổi, công việc, số điện thoại của nàng, những cái chí ít để chúng ta có thể biết về một con người, để mà xem xem có nên đầu tư thời gian và trí tuệ để mà nói chuyện với một ảo ảnh trời ơi đất hỡi hay không? Mỗi khi vào chatroom, nhìn thấy cái nickname quen thuộc đó là tôi cứ hồi hộp như thể lần đầu đến nơi hò hẹn… Nói chuyện với nhau trên net mà tôi cứ ấp a ấp úng, mọi bản lĩnh của tôi hình như bỏ tôi mà đi lang thang đâu mất tiêu, để lại cái thằng tôi tội nghiệp chẳng biết phải ăn nói ra làm sao với người trong mộng. Có lần nàng hỏi tôi có phải là bạn của IceHeart không, tôi đáp phải thế là nàng hỏi tôi một thôi một hồi về cái thằng bạn băng giá của tôi, chứng tỏ nàng đang rất quan tâm đến hắn. Trả lời những câu hỏi của nàng mà tôi buồn đến tận đáy ruột gan. Tôi biết mình chẳng là gì cả đối với nàng. Mà suy đi xét lại thì cũng đúng thôi, so với hắn thì tôi chỉ được có mỗi chuyện là hay đi lang thang thơ thẩn chứ còn mọi cái khác tôi chẳng thể nào được như hắn. Thôi thì đành rút lui cái ý định làm quen với nàng thật sự ngoài đời. Chuyện này làm cho tôi buồn đến mấy ngày sau không muốn vào lại chatroom.
Thằng IceHeart dĩ nhiên là biết chuyện, chúng tôi thân nhau lắm mà! Hắn hỏi tôi có muốn biết gì về cô bé đó không? Rằng hắn có tất cả thông tin về nàng, nàng còn send cho hắn cả hình nữa chứ… Ôi trời đất quỷ thần ơi! Nhìn tấm hình của một cô bé dễ thương như vậy mà hắn vẫn tỉnh queo nói rằng hắn chẳng thích hẹn gặp nàng một chút nào, dù cả hai đã quen thân lắm trên chatroom, hàng đêm hắn và nàng vẫn nói chuyện điện thoại có khi cả mấy tiếng đồng hồ! Đến nước này thì tôi thật là hết biết luôn. Tôi kêu hắn dẹp cái chuyện cô bé đó lại, tao với mày đi làm vài chai cho đỡ buồn. Ngồi trong quán tôi nói với hắn là hắn không thích cô bé sao nói chuyện thân thiết với nàng chi vậy? Lỡ mà nàng thích hắn thì có phải là tội nghiệp cho nàng lắm không? Hắn nói là yên tâm đi không có sao đâu, hắn đã có cách rồi! Tôi nghe mà lòng đầy nghi hoặc không biết cái đầu óc khô khan lạnh lẽo của hắn đã nghĩ ra cái cách gì?
Sau đó thì cuộc sống của chúng tôi vẫn trôi qua từng ngày từng tháng. Hàng ngày tôi vẫn lang thang ngoài đời và trên internet. Mỗi lần ghé vào chatroom tôi cũng để ý tìm cái nickname quen thuộc nhưng bây giờ thì nàng hầu như rất ít khi lên… Có lẽ sự vật hiện tượng và cả con người cuối thế kỷ 20 này biến đổi nhanh hơn tôi tưởng. Chỉ còn lại mình tôi là vẫn lang thang không biết đến bao giờ.
Mọi việc tưởng chừng sẽ chìm sâu cho đến một ngày…
Thằng IceHeart bất ngờ gọi điện, kêu tôi đến ngay quán TN đường SNA gấp! Cha Mẹ ơi, việc gì mà gấp dữ vậy trời? Tôi vội vàng phóng tới xem xem có chuyện gì. Vừa bước vào quán còn đang nghiêng nghiêng ngó ngó thì cái điện thoại của tôi rung liên hồi. Tôi rút ra coi thấy số lạ hoắc, chưa kịp OK thì bên kia tắt máy. Ah, có lẽ người ta nhầm số đây! Tôi tự nhủ vậy rồi tiếp tục công cuộc truy tìm thằng bạn tôi thì điện thoại lại rung. Tôi bắt máy để lên tai và nghe trong đó cất lên một giọng nói thật ngọt ngào: "Em ở đây mà, ngay góc phía tay phải của anh á! Anh không nhận ra em sao?" Tôi nghĩ thầm chắc mình đang mằm mơ quá và từ từ quay người lại… Trời ơi là đất ơi, cô gái trong tấm hình của thằng IceHeart đang ngồi phía trong kia. Cầm một cái điện thoại di động trên tay, nàng nhìn tôi bằng đôi mắt mang hình viên… kẹo!
Sàigòn, 1999
LangthangBNN
TRÁI TIM BĂNG GIÁ
truyện ngắn LangthangBNN
Tôi với hắn là bạn thân từ nhỏ. Ngày xưa còn ở ngoài quê nhà tôi ở sát nhà hắn nên chúng tôi cứ như là một cặp song sinh. Lúc nhỏ cùng học một lớp, đi đâu làm gì cũng có nhau. Lớn lên cùng vào một trường đại học và bây giờ ở cùng một thành phố, lại là đồng nghiệp nữa chứ!
Ấy vậy mà tính cách của tôi với hắn lại hoàn toàn trái ngược. Tôi sôi động ồn ào bao nhiêu thì hắn lầm lì ít nói bấy nhiêu. Tôi khoái mấy môn xã hội, văn học nghệ thuật còn hắn lại chuyên tâm vào các môn khoa học tự nhiên và nhất là cái môn loằng ngoằng những ký hiệu luôn khiến tôi hoa mắt váng đầu được gọi là Toán học. Hắn rất say mê "nghiên cứu khoa học" và đã có lần hắn làm nổ tung cả hệ thống điện nhà hắn trong một cái trò ngu ngốc mà hắn gọi là "thí nghiệm vật lý học các chất bán dẫn điện" gì gì đó, báo hại lây qua cả nhà tôi tối đó cũng bị mất điện luôn vì cả hai nhà dùng chung đồng hồ điện. Đối với tôi thì chuyện đó chẳng nhằm nhò gì vì mất điện thì tôi lại có lý do vô cùng chính đáng để khỏi phải học bài, xách cây đàn ghi-ta leo lên mái nhà ngồi đánh mấy bản nhạc classic mà tôi rất thích. Nhưng khoái nhất là được chọc vào cái lỗ tai hắn đang khổ sở vì bị mẹ la rầy cái tội học đòi làm nhà bác học. Và vì không có điện nên hắn chẳng thể nào tiếp tục được cái "thí nghiệm" mà theo hắn là đã tìm ra nguyên nhân lần thất bại vừa rồi. Không làm gì ở dưới đất được nên hắn leo lên mái nhà ngồi cùng tôi. Nhưng đừng có tưởng hắn yêu thích âm nhạc gì đâu, hắn leo lên để cản trở cái thiên tài nghệ thuật của tôi bằng cách ra sức thuyết giảng về trăng sao vũ trụ thiên hà, về cái giả thuyết Big Bang gì đó là nguồn gốc của mọi thứ trên trời dưới đất này... Còn nhớ lần đó tôi đã nói khía hắn: "theo tao thì hồi chiều có một "Big Bang" là nguồn gốc của chuyện tao với mày ở trên mái nhà còn trong nhà thì tối thui!". Thế là hắn tức khí trèo xuống đi ngủ, còn cái tâm hồn nghệ sỹ của tôi cũng tắt ngúm theo luôn nên tôi cũng làm như hắn.
Trong lớp, hắn là siêu sao về việc học hành, còn tôi thì lại là “siêu quậy”. Những thành tích của hắn tại các kỳ thi học sinh giỏi mọi cấp và những giải nhất mà hắn đem lại cho lớp trong các kỳ thi Đố Vui Để Học cũng chỉ ngang ngửa với những “kỳ tích” nghịch ngợm oái oăm mà tôi luôn là kẻ đầu têu gây ra biết bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười cho các thầy cô. Có lần đang giờ học tôi “có việc” phải xuống toa-lét gấp , thoáng thấy bóng thầy giám thị cũng đi vào khu vực đó tôi liền rón rén theo sau dán một cái đuôi giấy dài và loăn xoăn vào lưng quần của ông rồi “nín” luôn chạy về lớp… Cứ nhớ lại cái cảnh cả dãy lớp học im phăng phắc chỉ có tiếng giảng bài của thầy cô, thầy giám thị thì nghiêm trang đạo mạo đi tuần tra dọc hành lang, vậy mà đi ngang qua cửa lớp nào là lớp đó cười ầm lên như thể Sạc-lô giá đáo là tôi còn mắc cười cho tới tận bây giờ.
Mà thôi, nếu cứ kể hoài những chuyện “nhứt quỷ nhì ma thứ ba là… cái thằng tôi” đó thì tôi e rằng cái truyện ngắn này không khéo lại trở thành truyện dài, có khi là trở thành một thiên tiểu thuyết đồ sộ tiêu biểu cho cả cái sự nghiệp thơ văn nửa mùa của tôi thì thật là tai hại khôn lường! Một cách ngắn gọn là hắn và tôi khác nhau như nước với lửa cả về khả năng lẫn tính cách, vậy mà ông Trời cứ bắt tôi và hắn phải sống và làm việc gần nhau như bóng với hình.
Chúng tôi là đồng nghiệp, nghề của chúng tôi là sửa chữa máy tính. Hắn đến với công việc này vì hắn say mê kỹ thuật và rất nghiêm túc trong việc làm ăn kiếm sống. Còn tôi, tôi khoái cái máy tính như là một phương tiện để tôi có thể lang thang nhiều hơn trong những ngóc ngách của cuộc đời lộn xộn này. Vậy nên mỗi khi vào internet, trong khi hắn đang sưu tầm những chương trình, những thông tin khoa học, những tiến bộ kỹ thuật thì tôi lại thích lang thang qua các trang nghệ thuật… và nhất là vào chatroom để nói chuyện lan man trời đất với mọi người. Hắn cũng có vào đó nhưng thường thì hay nói chuyện trao đổi kiến thức vi tính với các đồng nghiệp hơn là tán gẫu với mấy “girls”. Mà cái nickname của hắn nghe cũng lạnh tanh: IceHeart!, trước đó hắn còn dùng cả tên viết tắt của hắn để làm nickname nhưng sau này hắn không muốn lộ tẩy để khỏi bị thiên hạ phiền nhiễu nên mới đổi qua cái tên nghe ớn vậy, lạnh lẽo như chính cuộc đời của hắn…! Ai đã từng chat với hắn cũng đều công nhận điều này, một vài chatter nữ đã có ý định làm tan chảy trái tim băng giá của hắn, vậy mà hắn tỉnh queo như thể đang nói chuyện với… tàu Titanic chứ không phải là một cô gái! Riết rồi chẳng còn cô nào muốn chat với hắn. Được rảnh rỗi, hắn bắt đầu ra tay “dẹp loạn” trong chatroom. Cứ hễ có chatter nào ăn nói bậy bạ là hắn lên tiếng công kích cho đến khi nào tay kia chán cái trò lời qua tiếng lại với hắn mà nín đi hay logout mất thì hắn mới chịu thôi. Công bằng mà nói thì như vậy cũng có cái hay là những người nói chuyện đàng hoàng đỡ bị bẩn mắt bẩn tai vì những lời rác rưởi, nhưng nhiều khi vào chatroom mà thấy ba bên bốn bề im phăng phắc chỉ có tiếng whisper thì cũng chán thiệt.
Thế rồi một ngày kia tôi và hắn cùng quen với một chatter nữ , chuyện này thì không có gì mới vì trên chat người ta có thể nói chuyện một lúc với mấy chục người. Nhưng cô bé này thì lời lẽ rất dịu dàng dễ thương đến nỗi cái thằng lãng tử giang hồ là tôi đâm ra xao xuyến… Nhưng mặc tình cho tôi năn nỉ cách mấy thì nàng cũng chẳng chịu hé răng cho tôi biết tên tuổi, công việc, số điện thoại của nàng, những cái chí ít để chúng ta có thể biết về một con người, để mà xem xem có nên đầu tư thời gian và trí tuệ để mà nói chuyện với một ảo ảnh trời ơi đất hỡi hay không? Mỗi khi vào chatroom, nhìn thấy cái nickname quen thuộc đó là tôi cứ hồi hộp như thể lần đầu đến nơi hò hẹn… Nói chuyện với nhau trên net mà tôi cứ ấp a ấp úng, mọi bản lĩnh của tôi hình như bỏ tôi mà đi lang thang đâu mất tiêu, để lại cái thằng tôi tội nghiệp chẳng biết phải ăn nói ra làm sao với người trong mộng. Có lần nàng hỏi tôi có phải là bạn của IceHeart không, tôi đáp phải thế là nàng hỏi tôi một thôi một hồi về cái thằng bạn băng giá của tôi, chứng tỏ nàng đang rất quan tâm đến hắn. Trả lời những câu hỏi của nàng mà tôi buồn đến tận đáy ruột gan. Tôi biết mình chẳng là gì cả đối với nàng. Mà suy đi xét lại thì cũng đúng thôi, so với hắn thì tôi chỉ được có mỗi chuyện là hay đi lang thang thơ thẩn chứ còn mọi cái khác tôi chẳng thể nào được như hắn. Thôi thì đành rút lui cái ý định làm quen với nàng thật sự ngoài đời. Chuyện này làm cho tôi buồn đến mấy ngày sau không muốn vào lại chatroom.
Thằng IceHeart dĩ nhiên là biết chuyện, chúng tôi thân nhau lắm mà! Hắn hỏi tôi có muốn biết gì về cô bé đó không? Rằng hắn có tất cả thông tin về nàng, nàng còn send cho hắn cả hình nữa chứ… Ôi trời đất quỷ thần ơi! Nhìn tấm hình của một cô bé dễ thương như vậy mà hắn vẫn tỉnh queo nói rằng hắn chẳng thích hẹn gặp nàng một chút nào, dù cả hai đã quen thân lắm trên chatroom, hàng đêm hắn và nàng vẫn nói chuyện điện thoại có khi cả mấy tiếng đồng hồ! Đến nước này thì tôi thật là hết biết luôn. Tôi kêu hắn dẹp cái chuyện cô bé đó lại, tao với mày đi làm vài chai cho đỡ buồn. Ngồi trong quán tôi nói với hắn là hắn không thích cô bé sao nói chuyện thân thiết với nàng chi vậy? Lỡ mà nàng thích hắn thì có phải là tội nghiệp cho nàng lắm không? Hắn nói là yên tâm đi không có sao đâu, hắn đã có cách rồi! Tôi nghe mà lòng đầy nghi hoặc không biết cái đầu óc khô khan lạnh lẽo của hắn đã nghĩ ra cái cách gì?
Sau đó thì cuộc sống của chúng tôi vẫn trôi qua từng ngày từng tháng. Hàng ngày tôi vẫn lang thang ngoài đời và trên internet. Mỗi lần ghé vào chatroom tôi cũng để ý tìm cái nickname quen thuộc nhưng bây giờ thì nàng hầu như rất ít khi lên… Có lẽ sự vật hiện tượng và cả con người cuối thế kỷ 20 này biến đổi nhanh hơn tôi tưởng. Chỉ còn lại mình tôi là vẫn lang thang không biết đến bao giờ.
Mọi việc tưởng chừng sẽ chìm sâu cho đến một ngày…
Thằng IceHeart bất ngờ gọi điện, kêu tôi đến ngay quán TN đường SNA gấp! Cha Mẹ ơi, việc gì mà gấp dữ vậy trời? Tôi vội vàng phóng tới xem xem có chuyện gì. Vừa bước vào quán còn đang nghiêng nghiêng ngó ngó thì cái điện thoại của tôi rung liên hồi. Tôi rút ra coi thấy số lạ hoắc, chưa kịp OK thì bên kia tắt máy. Ah, có lẽ người ta nhầm số đây! Tôi tự nhủ vậy rồi tiếp tục công cuộc truy tìm thằng bạn tôi thì điện thoại lại rung. Tôi bắt máy để lên tai và nghe trong đó cất lên một giọng nói thật ngọt ngào: "Em ở đây mà, ngay góc phía tay phải của anh á! Anh không nhận ra em sao?" Tôi nghĩ thầm chắc mình đang mằm mơ quá và từ từ quay người lại… Trời ơi là đất ơi, cô gái trong tấm hình của thằng IceHeart đang ngồi phía trong kia. Cầm một cái điện thoại di động trên tay, nàng nhìn tôi bằng đôi mắt mang hình viên… kẹo!
Sàigòn, 1999
LangthangBNN
0 Comment: