Chùm thơ: Khúc giao mùa- Thụy Du
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Chùm thơ : Khúc giao mùa
- Thụy Du-
- Thụy Du-
Giao mùa
-----------------------------------------------------------
Xuân thì
Có phải Em, nàng xuân e ấp ?
Dìu dịu thương yêu, che lấp nỗi sầu ta
Nếu ngày xưa ta chịu hiểu ra
Thì thánh ca đâu buồn đến vậy.
Đến nhé em, cho lòng ta trổi dậy
Khúc giao mùa ngầy ngậy ngàn hoa
Xin hoa em, chỉ một riêng ta
Như bản tình ca, bao la lồng lộng
Nàng xuân em…dang đôi cánh rộng
Xuống phố đêm qua, rải mộng xuân thì
Nơi thanh âm cung bật diệu kỳ ?
Lời của yêu thương thầm thì vời vợi.
Bốn mùa đi qua, còn ta vẫn đợi
Em mùa xuân, nghĩ ngợi điều gì ?
Hay em ru ta vào một chu kỳ ?
Nơi em... xuân thì mùa phơi phới.
Thụy Du
Tình chờ đợi… khắc giao mùa
Người chờ đợi phút, gió lùa xuân sang
Ta chờ Ai... khúc chứa chan
Đêm xuân gảy một tình tang phím ngời
Lang thang cùng với đất trời
Quay về song ngoại một thời yêu thương
Nắng vàng rắc nhẹ sợi vương
Bến thương còn đó Sông Tương đợi chờ
Người chờ đợi phút, gió lùa xuân sang
Ta chờ Ai... khúc chứa chan
Đêm xuân gảy một tình tang phím ngời
Lang thang cùng với đất trời
Quay về song ngoại một thời yêu thương
Nắng vàng rắc nhẹ sợi vương
Bến thương còn đó Sông Tương đợi chờ
Xa xa khuất rặng mây mờ
Người đi, kẻ đợi thẫn thờ, chênh chao
Đêm nay hồn chợt nghe nao
Giao mùa xuân đến, khắc giao tâm đồng
Người đi, kẻ đợi thẫn thờ, chênh chao
Đêm nay hồn chợt nghe nao
Giao mùa xuân đến, khắc giao tâm đồng
-----------------------------------------------------------
Vào xuân
Dường như nhịp đập tim mình
Nghe nao nao đợi đón tình vào xuân
Gót hài ai bước bâng khuâng
Giao mùa giây phút vũ luân rộn ràng
Nắng xuân rực rỡ mai vàng
Bướm hoa khoe sắc lòng tràn nao nao
Tịnh yên trời đất thanh tao
Yêu thương vẫy gọi xôn xao cuộc người
Nụ tầm xuân
Xuân đem đến chồi, mầm phơi phới
Ta trao người ngày mới yêu thương
Chờ Ai gieo một cung tương
Nụ tầm xuân, vương vương đồng tử
Dọc đường xa người là trinh nữ
E ấp bụi đường ta thử đùa hoa
Khi giọt hồng rơi, ta mới hiểu ra
Em nào kiêu sa, chỉ là hoa đồng nội.
Câu thương…ngày xưa ta trao em vội
Giữa cuộc trần ta tìm cội nguyên sa
Đất trời vẫn trải rộng bao la
Nụ tầm xuân, chờ reo ca ngày mới
Xuân đem đến chồi, mầm phơi phới
Ta trao người ngày mới yêu thương
Chờ Ai gieo một cung tương
Nụ tầm xuân, vương vương đồng tử
Dọc đường xa người là trinh nữ
E ấp bụi đường ta thử đùa hoa
Khi giọt hồng rơi, ta mới hiểu ra
Em nào kiêu sa, chỉ là hoa đồng nội.
Câu thương…ngày xưa ta trao em vội
Giữa cuộc trần ta tìm cội nguyên sa
Đất trời vẫn trải rộng bao la
Nụ tầm xuân, chờ reo ca ngày mới
Xuân thì
Có phải Em, nàng xuân e ấp ?
Dìu dịu thương yêu, che lấp nỗi sầu ta
Nếu ngày xưa ta chịu hiểu ra
Thì thánh ca đâu buồn đến vậy.
Đến nhé em, cho lòng ta trổi dậy
Khúc giao mùa ngầy ngậy ngàn hoa
Xin hoa em, chỉ một riêng ta
Như bản tình ca, bao la lồng lộng
Nàng xuân em…dang đôi cánh rộng
Xuống phố đêm qua, rải mộng xuân thì
Nơi thanh âm cung bật diệu kỳ ?
Lời của yêu thương thầm thì vời vợi.
Bốn mùa đi qua, còn ta vẫn đợi
Em mùa xuân, nghĩ ngợi điều gì ?
Hay em ru ta vào một chu kỳ ?
Nơi em... xuân thì mùa phơi phới.
Thụy Du
0 Comment: