Đừng...! - Thuydu
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
ĐỪNG…!
Đừng nhặt những vỡ vụn…, Em !
Mảnh vỡ sẽ làm Em bật máu
Ngày nối đêm, nối nỗi buồn đau đáu
Thực tế vậy mà, liền kế trước sau.
Anh biết người đàn bà nào không từng có nỗi đau
Nên đừng mượn men cay từ ly rượu đắng
Có thể sự lắng sâu nơi miền im ắng
Cho ảo giác ùa về ở một cơn giông
đừng hỏi đời rằng, có có…không không ?
chữ tin
vốn đi rong trong dối lừa…nhưng núp dưới lời mật ngọt
và vì thế dể cho chúng ta rơi…lọt
Tận đáy niềm đau, sâu tít chán chường.
Em đừng làm nàng nhím xù lông, hãy cứ vờ giả bình thường.
Giữa chằn chịt những cung đường ngang dọc
Có thể không phải đêm nay sẽ còn nhiều ngày đêm cô độc
Em lạc Em từ những tiếng mời mọc gần xa.
Sự hoang hoải rồi sẽ giúp Em nhận ra
Giọt mặn trên mi là kết quả cộng trừ, thêm bớt
Ừ ! giá như Em đến sớm cùng san sớt
Có thể ngôn từ ở anh hẵng chớm mầm yêu
Nhưng do muộn màng nên tim anh đã hoá phũ rêu
Khu vườn đã hoang, từ lâu không lời kêu gọi
Hãy cứ để mình anh trơ trọi
Đừng nhặt lên, những vỡ vụn…, Em !
Mảnh vỡ anh...sẽ làm Em bật máu
Thụy Du
Bài thơ tình với những nỗi đau
ReplyDeleteÔi sâu lắng lòng sao dịu vợi
Giữa trùng khơi mặt nước chơi vơi
Lãng đãng đời bởi một chữ "tin"
Giựt mình, chỉ là lời mật ngọt
Buông theo dòng, không phải bâng khuâng!...
** Vài dòng cảm xúc. Cảm ơn tác giả TD