Chiều bên cầu Bến-Đá- Huy Uyên
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Chiều bên cầu Bến-Đá
Từ dạo mây loang chiều sắc tím
em đi quên áo trắng ngày xưa
dấu chân người theo hoa hương quyện
tôi bâng khuâng trao em tuổi dại khờ .
Những chiều bên cầu Bến-đá đợi ai
qua mấy mùa hạ về hờn dỗi
em long lanh hồ hai mắt bi ve
tôi đắng lòng cầm tay không nói .
mùa bãi trường bên nhau sân ga tạm
đợi con tàu buồn xưa ngây ngất buồn xưa
từng hồi còi cháy lòng ai xa vắng
đổ lại lần thôi biết nói mấy cho vừa .
Khuya em ra gánh nước đầu sông
nơi khúc cuối ai một lần chìm nổi
lá rơi đêm nước ngược xuôi dòng
rồi một ngày
em qua đò để tôi hoài trông đợi .
Ba năm sau gặp tôi em không nói
người xưa ôi lá cỏ xanh xao
hàng tre quê bên đường chao cánh mõi
để tim tôi đau nhớ mấy đoạn tình đầu .
Quê người xanh mấy lũy tre xanh
cầm vàng lội qua sông chi cho tiếc nuối
nữa đêm quê nhà thờ đổ tiếng chuông ngân
tiễ người tình đi
qua bao tháng ngày mòn mõi đợi
Thôi nhắc chi nhau cho sầu Quảng-trị
hình bóng xưa thôi chết một đời xưa ...
Huy Uyên
nơi khúc cuối ai một lần chìm nổi
lá rơi đêm nước ngược xuôi dòng
rồi một ngày
em qua đò để tôi hoài trông đợi .
Ba năm sau gặp tôi em không nói
người xưa ôi lá cỏ xanh xao
hàng tre quê bên đường chao cánh mõi
để tim tôi đau nhớ mấy đoạn tình đầu .
Quê người xanh mấy lũy tre xanh
cầm vàng lội qua sông chi cho tiếc nuối
nữa đêm quê nhà thờ đổ tiếng chuông ngân
tiễ người tình đi
qua bao tháng ngày mòn mõi đợi
Thôi nhắc chi nhau cho sầu Quảng-trị
hình bóng xưa thôi chết một đời xưa ...
Huy Uyên
0 Comment: