Khúc huyền ca- Văn Châu
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
KHÚC HUYỀN CA
Muốn mượn câu thơ trả nợ người
-Không biết là người nhận có vui?
Thơ tôi buồn- tựa đời tôi vậy
Nên lắm chua cay, lắm ngậm ngùi.
Muốn mượn câu thơ trả nợ lòng
-Biết đến bao giờ trả mới xong
Thôi, đem cất giấu vào tâm tưởng
Dành để mang theo xuống mộ phần.
Muốn mượn câu thơ trả nợ tình
-Trả làm sao hết nổi điêu linh?
Đêm đêm úp mặt vào chăn gối
Gạt lệ, nằm nghe tủi phận mình.
Muốn mượn câu thơ trả nợ hoài
bạn bè sơ ngộ giữa trần ai
Cho tôi gửi chút tình yêu mến
-Bởi chắc gì sẽ được trùng lai?!
Muốn mượn câu thơ trả nợ đời
-Dẫu đời bạc bẽo lắm cùng tôi
Mai kia mốt nọ về với đất
Chẳng trách gì đâu!- Cũng đã rồi…
Muốn mượn câu thơ trả nợ người
-Không biết là người nhận có vui?
Thơ tôi buồn- tựa đời tôi vậy
Nên lắm chua cay, lắm ngậm ngùi.
Muốn mượn câu thơ trả nợ lòng
-Biết đến bao giờ trả mới xong
Thôi, đem cất giấu vào tâm tưởng
Dành để mang theo xuống mộ phần.
Muốn mượn câu thơ trả nợ tình
-Trả làm sao hết nổi điêu linh?
Đêm đêm úp mặt vào chăn gối
Gạt lệ, nằm nghe tủi phận mình.
Muốn mượn câu thơ trả nợ hoài
bạn bè sơ ngộ giữa trần ai
Cho tôi gửi chút tình yêu mến
-Bởi chắc gì sẽ được trùng lai?!
Muốn mượn câu thơ trả nợ đời
-Dẫu đời bạc bẽo lắm cùng tôi
Mai kia mốt nọ về với đất
Chẳng trách gì đâu!- Cũng đã rồi…
Văn Châu
Cảm ơn bạn thơ Phan Văn Nhụy, chủ nhân của trang blog thanh nhã, thân thương đã đồng cảm và luôn ưu ái.
ReplyDeleteNơi đây, Nhụy cũng đã cho tôi cơ hội để:
Muốn mượn câu thơ trả nợ hoài
bạn bè sơ ngộ giữa trần ai
Cho tôi gửi chút tình yêu mến
-Bởi chắc gì sẽ được trùng lai?!
Thân ái!
@ Anh Văn Châu: Được Anh quan tâm là quý rồi. Còn lại tất cả cũng bình thường thôi mà anh. Kính chúc Anh luôn khỏe, nhiều niềm vui...nhé!
ReplyDelete