Chúng ta là hành khất giữa cuộc trần- Thuydu
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Chúng ta
là hành khất giữa cuộc trần
Người này…!
Tất cả chúng ta điều là hành khất giữa cuộc trần.
Nhớ quên chỉ rời ở cái ngày ta nhắm mắt
Vì vậy với những gì được mất
Đành chấp nhận thôi, không cất được nơi nào
Vừa thấy đầu xanh, tóc đã bạc màu
Thấy sau lời mời chào là ruồng rãy
Thấy cây ngay trước tiên bị gãy
Giữa bão bùng, cạm bẫy nhân gian
Thấy liền cuộc vui là sầu khổ đa mang
Thấy mỗi lần sang trang là từ đầu làm lại
Đắng cay dập dồn làm hồn ta tê dại
Chếnh choáng như say bỏ lại bóng mình
Ta như lạc vào giữa cơn sóng chùng chình
Không còn nhận ra mình yêu – ghét
Thấy như từ lòng ngực ta muốn thét
Như kẻ điên vì nhồi nhét vô minh
Người này…!
Biết là như vậy rồi
nhưng ai chúng ta cũng khao khát ánh bình minh
Cũng thấy mình, khi yêu trái tim xao động.
Thấy cuộc đời như đi giữa đồng cỏ rộng
Ngát hương hoa, lồng lộng gió trăng
chỉ khi nào vướng phải vách ngăn
Ta cảm nhận bão giăng tứ phía
Trong mỗi đêm dài càng thấy mình thấm thía
Trăm đắng cay òa vỡ, trái tim mình.
Người này…!
Liệu gió có ngừng ?
Cho vận ngữ ta thôi ngập ngừng buông thả
và thôi phải đứng giữa chợ bán mua mặc cả
Giá tình người theo biển cả sóng trôi
Ta chỉ xin đời…!
Một lần, một lần thôi
Được trở về nguyên khôi nguồn cội
ở cái ngày với hoa đồng cỏ nội
nhưng chứa thật thà không tội dối dang
mà ngày xưa với ánh mắt chứa chang
Người trao tôi, tôi mang vào dòng thơ dào dạt.
Dẫu giữa trùng khơi nhưng không bao giờ ta lạc
…đời nhau…Tạc khắc…vô niên
Nhưng bây chừ
chúng ta chỉ là hành khất cô miên
giữa cuộc đời điên điên, dở dở.
Chỉ đến khi nào ta không còn thở
sẽ là lúc chúng ta thôi làm hành khất cuộc trần
Thụy Du
Tất cả chúng ta điều là hành khất giữa cuộc trần.
Nhớ quên chỉ rời ở cái ngày ta nhắm mắt
Vì vậy với những gì được mất
Đành chấp nhận thôi, không cất được nơi nào
Vừa thấy đầu xanh, tóc đã bạc màu
Thấy sau lời mời chào là ruồng rãy
Thấy cây ngay trước tiên bị gãy
Giữa bão bùng, cạm bẫy nhân gian
Thấy liền cuộc vui là sầu khổ đa mang
Thấy mỗi lần sang trang là từ đầu làm lại
Đắng cay dập dồn làm hồn ta tê dại
Chếnh choáng như say bỏ lại bóng mình
Ta như lạc vào giữa cơn sóng chùng chình
Không còn nhận ra mình yêu – ghét
Thấy như từ lòng ngực ta muốn thét
Như kẻ điên vì nhồi nhét vô minh
Người này…!
Biết là như vậy rồi
nhưng ai chúng ta cũng khao khát ánh bình minh
Cũng thấy mình, khi yêu trái tim xao động.
Thấy cuộc đời như đi giữa đồng cỏ rộng
Ngát hương hoa, lồng lộng gió trăng
chỉ khi nào vướng phải vách ngăn
Ta cảm nhận bão giăng tứ phía
Trong mỗi đêm dài càng thấy mình thấm thía
Trăm đắng cay òa vỡ, trái tim mình.
Người này…!
Liệu gió có ngừng ?
Cho vận ngữ ta thôi ngập ngừng buông thả
và thôi phải đứng giữa chợ bán mua mặc cả
Giá tình người theo biển cả sóng trôi
Ta chỉ xin đời…!
Một lần, một lần thôi
Được trở về nguyên khôi nguồn cội
ở cái ngày với hoa đồng cỏ nội
nhưng chứa thật thà không tội dối dang
mà ngày xưa với ánh mắt chứa chang
Người trao tôi, tôi mang vào dòng thơ dào dạt.
Dẫu giữa trùng khơi nhưng không bao giờ ta lạc
…đời nhau…Tạc khắc…vô niên
Nhưng bây chừ
chúng ta chỉ là hành khất cô miên
giữa cuộc đời điên điên, dở dở.
Chỉ đến khi nào ta không còn thở
sẽ là lúc chúng ta thôi làm hành khất cuộc trần
Thụy Du
0 Comment: