Hạ chiều bất chợt- Thụy Du
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
HẠ CHIỀU BẤT CHỢT
Bất chợt mưa, một chiều hạ nắng
Tiếng ve ran, khúc nhạc nghe buồn.
Lối ngày xưa, ta tìm lại cội nguồn
Sao chỉ thấy, khoảng trời trống vắng ?
Phố quen qua, bụi mờ trầm lắng
Có còn đo, lại những vòng xe
Mùa phượng xưa, Ai đã lắng nghe
Lời yêu thương, dưới hàng me nhẹ bước.
Giọt tình trao, giữa cơn mưa lướt thướt.
Vô tình làm trôi, mộng ước chung đôi.
Giờ chừ Ai, ở một góc xa xôi.
Có còn nhớ, nụ môi ngày e ấp.
Đường đời chông chênh, bước cao, bước thấp ?
Nẻo nào chông gai, vấp ngã bao lần ?
Để đôi khi ta chợt rất cần
Một bờ vai… bần thần mong đợi.
Nếu ngày xưa, Ai không nghĩ ngợi.
Thì nay… nào phải gợi niềm đau.
Nếu ngày xưa, hạ kịp trao nhau.
Thì phượng hồng, đâu một lần rỉ máu.
Ta lỡ đánh mất nhau
tình không còn nơi nương náu.
Để mỗi bận hạ sang, nghe nao náu hồng tâm.
Thương yêu ngày xưa
ở hai đầu nỗi nhớ xa xăm.
Cuộc tình trăm năm, chìm sâu trong ký ức
Bất chợt hạ chiều nay, nghe niềm ray rứt.
Phải chăng nỗi đau, chưa thể dứt trong nhau.
Nếu lại được một lần, để có thể trao.
Ta lại xin nhau, một cánh màu… phượng đỏ.
Thụy Du
Tiếng ve ran, khúc nhạc nghe buồn.
Lối ngày xưa, ta tìm lại cội nguồn
Sao chỉ thấy, khoảng trời trống vắng ?
Phố quen qua, bụi mờ trầm lắng
Có còn đo, lại những vòng xe
Mùa phượng xưa, Ai đã lắng nghe
Lời yêu thương, dưới hàng me nhẹ bước.
Giọt tình trao, giữa cơn mưa lướt thướt.
Vô tình làm trôi, mộng ước chung đôi.
Giờ chừ Ai, ở một góc xa xôi.
Có còn nhớ, nụ môi ngày e ấp.
Đường đời chông chênh, bước cao, bước thấp ?
Nẻo nào chông gai, vấp ngã bao lần ?
Để đôi khi ta chợt rất cần
Một bờ vai… bần thần mong đợi.
Nếu ngày xưa, Ai không nghĩ ngợi.
Thì nay… nào phải gợi niềm đau.
Nếu ngày xưa, hạ kịp trao nhau.
Thì phượng hồng, đâu một lần rỉ máu.
Ta lỡ đánh mất nhau
tình không còn nơi nương náu.
Để mỗi bận hạ sang, nghe nao náu hồng tâm.
Thương yêu ngày xưa
ở hai đầu nỗi nhớ xa xăm.
Cuộc tình trăm năm, chìm sâu trong ký ức
Bất chợt hạ chiều nay, nghe niềm ray rứt.
Phải chăng nỗi đau, chưa thể dứt trong nhau.
Nếu lại được một lần, để có thể trao.
Ta lại xin nhau, một cánh màu… phượng đỏ.
Thụy Du
Bất chợt trời đổ mưa rào
ReplyDeleteĐể em bất chợt nép vào bờ vai
Chưa lần tính chuyện giêng hai
Mà sao lòng những trách ai hững hờ
Bất chợt trời nỗi gió to
Để em bất chợt nỗi lo lạnh lùng
Nhìn trời cao rộng mênh mông
Gió mưa bất chợt mà lòng nhớ ai...
LH chia sẻ với anh Thuy Du về cảm xúc bất chợt nha
Cảm ơn Lan Hương đã đồng cảm. Trong cuộc tràn có những cái bất chợt, ta vô tình để nó trôi qua...rồi một ngày tự thoại với chính mình, ta hối tiếc những điều bất chợt ấy...để tự trách mình...giá như; Lan Hương có từng cảm giác đó không ? Một ngày bình yên
ReplyDeleteLH nghĩ cái bất chợt này thì chắc ai cũng có anh thuy du tran à, chỉ có điều mình chưa kịp nhận ra để rồi sau đó phải tự trách mình...giá như hồi đó... mà thôi.Mong anh sẽ có thêm nhiều niềm vui trong cuộc sống, cho ý thơ ngày càng thêm nồng đượm...
ReplyDeleteLan Hương này !
ReplyDeleteĐúng là giữa cuộc người ai trong chúng ta cũng có những bất chợt đến, rồi đi khi ta vô tình không biết giữ lấy nó...để rồi phải thầm hai chữ..."GIÁ NHƯ" .
Mình vẫn thường nghe audio do Lan Hương diễn ngâm...giọng Lan Hương luôn như đi vào mỗi trái tim người...mình tin nó mãi sống theo thời gian, dù thời gian thì không ngừng lại.
Một ngày bình yên Lan Hương nhé.
Thuydu