Ngồi ngắm chiều phai- Văn Châu
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
NGỒI NGẮM CHIỀU PHAI
Chiều nay- như mấy chiều hôm trước. Tôi tìm về, nơi góc nghĩa trang. Thăm Mẹ. Thăm Cha. Thăm Bè bạn...Ngồi ngắm chiều phai, ngắm nắng vàng. Người quản trang già đâu đó vắng? Bận việc gì hay chắc đã say? Bỏ lại mình tôi, ngồi độc ẩm. Chén đầy. Chén cạn. Mặc mây bay!
Lòng buồn như có nhện giăng tơ. Bóng tôi cùng với bóng nhà mồ- trải dài trên cỏ màu xanh ngọc- Bỗng nghe đời rất đỗi hư vô!
"Đời mãi say nên rượu vào chợt tỉnh.
Tình vốn buồn nên em vắng bỗng vui." (*)
Ngâm nga mãi câu thơ bạn tặng. Tôi ru tôi..một chút ngậm ngùi!
Lỡ mai có kiếp nào sau nữa, Xin được làm hoa lá; cỏ cây. Vô tư nở giữa đời xanh ngát- Thoát kiếp trầm luân, lánh biệt ly.
Thôi! Nắng đã phai. Ngày đã hết. Tôi về...gối mỏi, bước liêu xiêu. Nhang khói vô tình hay hạt bụi? Mà vương vào mắt để cay nhiều...!
Văn Châu
(*) Cảm ơn hai câu thơ của HÙNG-BOSTON riêng tặng
0 Comment: