Nỗi nhớ mồ côi- Thụy Du
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Nỗi nhớ mồ côi
Đừng dấu Người
Đừng dấu trái tim một thời nông nổi
Đừng dấu lòng mình ở mỗi phút giây
Khắc khoải đợi chờ từ thuở thơ ngây
Xin đừng dấu mây trôi vô định.
Nói đi Người, từ hồng tâm bịn rịn
Để nắng chiều không vội tịnh yên
Để lòng tôi vững mãi không nghiêng
Theo ngọn gió sa vào thiên cổ
Đừng dấu Người trong tử đồng nỗi khổ
Buồn ướt mi, rơi đổ miền hoang
Đừng để con đò lặng lẻ trôi sang
Bờ cô độc, ngổn ngang, hiu quạnh
Nếu người thấy trời đông giá lạnh
Bờ vai đây hãy tựa cạnh tôi
Nhắm mắt Người đi, để nghe nụ hôn môi.
Còn xót lại…mai trôi vào dĩ vãng
Mộng tình nhân
nhé Người !
đừng hốt hoảng
Một trời thương, một trời nhớ lảng trôi
Xin người hướng về, nghìn tinh tú xa xôi
Nơi tôi ngụ…mồ côi nỗi nhớ
Thụy Du
Bài thơ hay . Nỗi nhớ mồ côi có nghĩa là nỗi nhớ chỉ ở một phía thôi phải không tác giả ?
ReplyDeletehttp://banbexunau.wordpress.com/2014/05/19/boi-mot-vang-trang/