BÃO - Thụy Du
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
BÃO
Bão trời là một cơn giông
Bão đời là những long đong luỵ phiền
Anh biết đêm qua...
ở một dốc triền
Em qua cơn bão từ miền xót đau
Ngút ngàn giữa bể trời sao
Anh như đi lạc đời nhau đôi lần
Em !
nơi nao ?
có thể đến gần
Đừng xa nhau nữa, ta cần nắm tay
Ngút ngàn hoang mạc hồn say
Nghe như đọng giọt sương mai dịu dàng
Trái tim anh..
sao ?
lay động khẽ khàng
Nghe như âm điệu cung đàn mùa xuân
Thiên đường, rạo rực, bâng khuâng
Như mơ, như tỉnh trầm luân trở mình
Em qua cơn bão...
bước chùng chình
miền khô cỏ cháy, chúng mình cần nhau
Mắt môi tìm vội ta trao
gọi mầm trăn trở, nôn nao đợi mùa
Bão đời là những long đong luỵ phiền
Anh biết đêm qua...
ở một dốc triền
Em qua cơn bão từ miền xót đau
Ngút ngàn giữa bể trời sao
Anh như đi lạc đời nhau đôi lần
Em !
nơi nao ?
có thể đến gần
Đừng xa nhau nữa, ta cần nắm tay
Ngút ngàn hoang mạc hồn say
Nghe như đọng giọt sương mai dịu dàng
Trái tim anh..
sao ?
lay động khẽ khàng
Nghe như âm điệu cung đàn mùa xuân
Thiên đường, rạo rực, bâng khuâng
Như mơ, như tỉnh trầm luân trở mình
Em qua cơn bão...
bước chùng chình
miền khô cỏ cháy, chúng mình cần nhau
Mắt môi tìm vội ta trao
gọi mầm trăn trở, nôn nao đợi mùa
-Thụy Du-
Không định dạng nỗi đau, câu thơ bị cầm tù
ReplyDeleteTrong tuyệt vọng chợt thấy mình cứng cỏi
Là Trăng Khuyết sao ?
ReplyDelete