Đoản khúc cho Pleiku- Văn Châu
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
ĐOẢN KHÚC CHO PLEIKU
Pleiku- tên gọi là phố nhỏ
Như ta gọi em là Nhỏ vậy mà…
Thao thức trong tim niềm nhắc nhớ
Của một thời dáng ngọc kiêu sa
Pleiku- phố lảng đãng phiêu bồng
Mỗi ngày có: xuân, hạ, thu, đông
Một năm: mưa, nắng hai mùa đủ
E ấp như cô gái chưa chồng
Pleiku- níu giữ hồn du khách
Đồi nghiêng, dốc nắng, ngõ hoa vàng
Một chút gió heo may lành lạnh
Ru hoài cơn mộng- khó phai tan
Pleiku- tên gọi là phố nhỏ
Như ta gọi em là Nhỏ vậy mà…
Thao thức trong tim niềm nhắc nhớ
Của một thời dáng ngọc kiêu sa
Pleiku- phố lảng đãng phiêu bồng
Mỗi ngày có: xuân, hạ, thu, đông
Một năm: mưa, nắng hai mùa đủ
E ấp như cô gái chưa chồng
Pleiku- níu giữ hồn du khách
Đồi nghiêng, dốc nắng, ngõ hoa vàng
Một chút gió heo may lành lạnh
Ru hoài cơn mộng- khó phai tan
Pleiku- chỉ một lần gặp gỡ
Là mang thương nhớ đến muôn đời
Không biết tại trời gần; mây thấp;
hay sương mù… làm má đỏ hồng môi ?!
Pleiku- phố nhỏ tình thân lắm
Gặp người dẫu lạ, chốc thành quen
Bè bạn “hú” nhau vài chục đứa
“Nhậu” tưng bừng, đàn hát suốt đêm
Pleiku- hẹn một lần đến nhé!
Chiều nay sương khói ướt vai mềm…
Văn Châu
0 Comment: