Ga tạm- Huy Uyên
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Ga tạm
Nỗi nhớ bên người từng thao thức
vết thương xưa băng kín trong lòng
sân ga lạnh tăm đêm mờ đục
không ai về mà ai chờ mong .
Tàu qua Bến-Đá, đêm ga tạm
ngọn đèn hiu hắt lạnh ngang trời
không một người về trên ga vắng
để tình trôi theo chơi vơi .
Mưa ở đâu về mà vội bay
đường tàu chong mắt đêm quạnh vắng
tiếng còi chìm khuất mù-sương-mây
người đi tôi hoài quên năm tháng .
Ga tạm quanh đây chim gọi rừng
chập chờn giọng ai nghe tê tái
tiếng sao quá buồn
giọng sầu rưng rưng .
Nỗi nhớ bên người từng thao thức
vết thương xưa băng kín trong lòng
sân ga lạnh tăm đêm mờ đục
không ai về mà ai chờ mong .
Tàu qua Bến-Đá, đêm ga tạm
ngọn đèn hiu hắt lạnh ngang trời
không một người về trên ga vắng
để tình trôi theo chơi vơi .
Mưa ở đâu về mà vội bay
đường tàu chong mắt đêm quạnh vắng
tiếng còi chìm khuất mù-sương-mây
người đi tôi hoài quên năm tháng .
Ga tạm quanh đây chim gọi rừng
chập chờn giọng ai nghe tê tái
tiếng sao quá buồn
giọng sầu rưng rưng .
Quê nhà nửa đêm về dấu mặt
tàu qua sao cứ mãi không người
lửa cháy đốt thêm sầu héo hắt
bùi ngùi có ở lại cùng tôi .
Núi ngủ xa mờ rặng trời Tây
có người trong đêm trông đợi
đời hoài như cây ngái ngủ
vết thương vây quanh
vọng tiếng thở dài .
Thôi đâu mưa đêm xóm cũ
dỗ dành nhau mấy hạnh-phúc người
tàu qua mang theo thương nhớ...
Huy Uyên
0 Comment: