Tiễn đưa- Trần Tuấn (Thanh Quang st)
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
TIỄN ĐƯA
LD: Bài thơ "Tiễn đưa" xuất hiện khoảng thập niên 50 dưới bút hiệu Trần Tuấn. Tôi có tìm hiểu thêm về tác giả và mong được đọc các bài thơ khác của ông nhưng rồi thất vọng vì không có nguồn tư liệu tham khảo, cả trên Google search chỉ thấy vài tác giả trùng tên nhưng thuộc thế hệ sau này. Quý bạn đọc nào có thông tin về tác giả xin chia sẻ thêm...
(*): hai câu cuối của bài thơ Phùng nhập kinh sứ, tạm dịch:
Trên ngựa gặp nhau, không giấy bút,
Nhờ bạn nhắn dùm vẫn bình yên.
LD: Bài thơ "Tiễn đưa" xuất hiện khoảng thập niên 50 dưới bút hiệu Trần Tuấn. Tôi có tìm hiểu thêm về tác giả và mong được đọc các bài thơ khác của ông nhưng rồi thất vọng vì không có nguồn tư liệu tham khảo, cả trên Google search chỉ thấy vài tác giả trùng tên nhưng thuộc thế hệ sau này. Quý bạn đọc nào có thông tin về tác giả xin chia sẻ thêm...
(Thanh Quang)
"Mã thượng tương phùng vô chỉ bút
Bằng quân truyền ngữ báo bình an"(*)
Sầm Tham
Bằng quân truyền ngữ báo bình an"(*)
Sầm Tham
Tiễn đưa
Người tiễn ta qua mấy nhịp cầu
Lúc trời mưa ướt đẫm đêm thâu
Ta không nhớ nữa bao tâm sự
Nói mãi chi thêm gợi nổi sầu
Ta chẳng về đâu người nhớ chăng
Đi là đi trọn kiếp lang thang
Sông bao nhiêu nước tình sao cạn
Mắt đẹp không sầu sao lệ dâng
Ta đã đi rồi tình đã nở
Men sầu vừa cạn chén ly bôi
Tháng năm còn bắt cầu thương nhớ
Chỉ sợ người không nhớ nữa thôi
Nhưng thôi người ạ tình sông núi
Đường dài đưa mãi bước ta đi
Củng đừng thương nhớ đừng mong đợi
Một cánh chim đơn ước hẹn gì
Rồi một chiều nào tim bốc men
Trên đường đơn lạnh gặp người quen
Tay không giấy bút buồn nghiêng ngựa
Nhắn hộ người xưa ta vẫn yên
Mộng dệt nên lời ý thắm chưa
Sang sông cầu lạnh một đêm mưa
Ta đi người ở sầu trăm nẻo
Còn viết dài chi thơ tiễn đưa.
Trần Tuấn
----------------------------------------------------Người tiễn ta qua mấy nhịp cầu
Lúc trời mưa ướt đẫm đêm thâu
Ta không nhớ nữa bao tâm sự
Nói mãi chi thêm gợi nổi sầu
Ta chẳng về đâu người nhớ chăng
Đi là đi trọn kiếp lang thang
Sông bao nhiêu nước tình sao cạn
Mắt đẹp không sầu sao lệ dâng
Ta đã đi rồi tình đã nở
Men sầu vừa cạn chén ly bôi
Tháng năm còn bắt cầu thương nhớ
Chỉ sợ người không nhớ nữa thôi
Nhưng thôi người ạ tình sông núi
Đường dài đưa mãi bước ta đi
Củng đừng thương nhớ đừng mong đợi
Một cánh chim đơn ước hẹn gì
Rồi một chiều nào tim bốc men
Trên đường đơn lạnh gặp người quen
Tay không giấy bút buồn nghiêng ngựa
Nhắn hộ người xưa ta vẫn yên
Mộng dệt nên lời ý thắm chưa
Sang sông cầu lạnh một đêm mưa
Ta đi người ở sầu trăm nẻo
Còn viết dài chi thơ tiễn đưa.
Trần Tuấn
(*): hai câu cuối của bài thơ Phùng nhập kinh sứ, tạm dịch:
Trên ngựa gặp nhau, không giấy bút,
Nhờ bạn nhắn dùm vẫn bình yên.
0 Comment: