Đêm lang thang một mình- Nguyễn Ngọc Hùng
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
ĐÊM LANG THANG MỘT MÌNH
Đêm Pleiku. Lang thang qua mấy nẻo đường. Một chút mù sương. Những ánh đèn đường mờ theo khói thuốc. Câu thơ tình đọc hoài chưa thuộc. Cứ xen ngang nỗi nhớ mơ hồ.
Phố đã bắt đầu vắng người qua lại. Đêm Pleiku dịu dàng như người con gái, gió nhẹ nhàng như tóc ai bay. Cây bên đường xao xuyến nhẹ lay, thả chiếc lá rơi nghiêng đêm tĩnh lặng. Công viên đêm nay bỗng dưng cũng vắng. Có ai ngồi lẵng lặng suy tư.
Đêm Pleiku. Nên thơ quá nên làm người thêm nhớ. Một chuyện tình lãng mạn đã qua. Phố núi không xa mà người đã quá xa. Kỷ niệm nào mờ như sương khói. Đêm nay người có lạnh bởi lang thang những nẻo đường gió thổi ? và có như ta : viết vội đoạn tình buồn ?
Thôi về đi. Dài quá những con đường. Loanh quanh tìm dáng hình yêu dấu cũ. Viết mãi về người ....viết bao giờ cho đủ. Bởi tình yêu ta gửi quá mênh mông...
Đêm Pleiku buồn ... người có nhớ ta không ? Sao ta mãi lang thang một mình cùng bao nhiêu là nỗi nhớ !
Đêm Pleiku. Lang thang qua mấy nẻo đường. Một chút mù sương. Những ánh đèn đường mờ theo khói thuốc. Câu thơ tình đọc hoài chưa thuộc. Cứ xen ngang nỗi nhớ mơ hồ.
Phố đã bắt đầu vắng người qua lại. Đêm Pleiku dịu dàng như người con gái, gió nhẹ nhàng như tóc ai bay. Cây bên đường xao xuyến nhẹ lay, thả chiếc lá rơi nghiêng đêm tĩnh lặng. Công viên đêm nay bỗng dưng cũng vắng. Có ai ngồi lẵng lặng suy tư.
Đêm Pleiku. Nên thơ quá nên làm người thêm nhớ. Một chuyện tình lãng mạn đã qua. Phố núi không xa mà người đã quá xa. Kỷ niệm nào mờ như sương khói. Đêm nay người có lạnh bởi lang thang những nẻo đường gió thổi ? và có như ta : viết vội đoạn tình buồn ?
Thôi về đi. Dài quá những con đường. Loanh quanh tìm dáng hình yêu dấu cũ. Viết mãi về người ....viết bao giờ cho đủ. Bởi tình yêu ta gửi quá mênh mông...
Đêm Pleiku buồn ... người có nhớ ta không ? Sao ta mãi lang thang một mình cùng bao nhiêu là nỗi nhớ !
Nguyễn Ngọc Hùng
0 Comment: