Không còn em- Nguyễn Ngọc Hùng
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
KHÔNG CÒN EM
Em đi rồi
mùa thu còn ở lại
phố nhỏ buồn nằm đợi lá vàng rơi
Em đi rồi gió lạnh chiều tê tái
quán vắng lặng im nhớ một chỗ ngồi
Không còn em
mây về nơi xa lắc
căn nhà xưa cánh én cũng bay rồi
bên lưng đồi hoàng hôn về tím ngắt
ai một mình khô khốc cả bờ môi
Em đi rồi
nửa đêm chờ mưa tới
bóng ai ngồi nghiêng ly rượu đầy vơi
sợi khói thuốc kéo nỗi buồn vời vợi
đêm liêu trai thân buốt giá rã rời
Không còn em
bài thơ đành bỏ dỡ
khúc tình ca đứt ở giữa cung đàn
đêm cô đơn với vầng trăng đã vỡ
ta vật vờ theo nỗi nhớ lang thang ....
Nguyễn Ngọc Hùng
Em đi rồi
mùa thu còn ở lại
phố nhỏ buồn nằm đợi lá vàng rơi
Em đi rồi gió lạnh chiều tê tái
quán vắng lặng im nhớ một chỗ ngồi
Không còn em
mây về nơi xa lắc
căn nhà xưa cánh én cũng bay rồi
bên lưng đồi hoàng hôn về tím ngắt
ai một mình khô khốc cả bờ môi
Em đi rồi
nửa đêm chờ mưa tới
bóng ai ngồi nghiêng ly rượu đầy vơi
sợi khói thuốc kéo nỗi buồn vời vợi
đêm liêu trai thân buốt giá rã rời
Không còn em
bài thơ đành bỏ dỡ
khúc tình ca đứt ở giữa cung đàn
đêm cô đơn với vầng trăng đã vỡ
ta vật vờ theo nỗi nhớ lang thang ....
Nguyễn Ngọc Hùng
Cái hay của một người bề bộn , loay hoay vói công việc vẫn dành cho thơ một khoản lặng trong cuộc đời thường ...... lời thơ của bạn khác với giọng tửng của bạn khi nói chuyện ..... hình như đây chính là Ngọc Hùng he he chào bạn
ReplyDelete