Mùa lau- Hồng Thủy Tiên
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
MÙA LAU
Pleikan một tối chênh chao gió. Sự rã rượi của những thân lau ven đường ám ảnh tôi. Màu trắng xơ xác đó khiến tôi liên tưởng đến số phận của một người hoang dại chống chọi...
Lại tin nhắn, một fan cuồng nhiệt nào đó thích xài card nhá, khá hơn một chút thì nhắn tin (Hừ, bực!).
- Chào em, nhớ N. không?
- Xin lỗi?
- Anh Nguyên đây.
- Nguyên nào vậy ta?
Ba mươi giây điện thoại không rung lên chuông nhận tin nhắn. Dạo này đầu óc mình có vấn đề thì phải, nhớ quên lung tung. Mà tôi quen nhiều người tên Nguyên quá, biết Nguyên nào chứ?
- Nguyên chân gà nè…
- Trời, sao không chịu nói sớm, làm người ta tốn tiền nhắn tin quá.
- Chân gà chứ?
- OK!
Trời không trăng không sao, ngồi sau xe Nguyên tôi không còn cái thú ngó trời ngó đất rồi suy nghĩ những chuyện đại loại rất vẩn vơ. Ví dụ như trời đêm nay khác đêm qua như thế nào, rằng vượt qua hai mươi cây số theo hướng bắc, bà bán chân gà có còn ngồi y nguyên chỗ cũ - nơi bến xe, với mấy cái ghế con con, với mùi chân gà ướp sả ớt thơm lừng, biết đâu đổi vị, bà lại nướng chân gà với mật ong…
Nguyên vẫn im lặng, từ ngày quen Nguyên, anh vẫn kiệm lời với tôi như thế. Đôi khi chẳng cần nhiều lời, ấy vậy mà Nguyên và tôi hiểu nhau đến lạ kỳ. Từ sở thích ăn chân gà nướng, từ cảm giác muốn bỏ trốn - trốn tránh mọi thứ, ngay cả bản thân mình.
Tôi hay nằm gác tay lên trán, nghiêng người nghe gió lướt bốn phía căn nhà thông thốc gió. Ngày hai buổi sáng chiều, tôi uể oải xếp trái cây trên chiếc xe đạp lọc cọc đem bán. Cuộc sống cứ vô vị trôi đi. Ai nói cuộc sống bình lặng là hạnh phúc, riêng tôi, tôi như sắp bị chìm lấp trong cảm giác tẻ nhạt. Tôi muốn thay đổi. Còn Nguyên?
Nguyên đã chẳng còn ai trên đời. Ngày anh lẫm chẫm biết đi, ba mẹ anh mất đột ngột trong một tai nạn. Bà ngoại già yếu cũng đã ra đi khi anh chưa kịp trưởng thành, cuộc sống đã xô đẩy Nguyên đến bước đường cùng- anh trở thành một tay anh chị vào tù ra tội.
Nguyên ngồi lặng lẽ, nhìn tôi đăm đăm. Bên Nguyên, vẫn có tôi đấy thôi, mà sao vẫn có cảm giác cô độc ngự trị. Sự cô độc của Nguyên lây sang tôi, hay chính tôi vẫn chưa xóa bỏ những rào cản, những bức tường ngăn cách giữa tôi và anh. Cảm xúc tôi dành cho anh là gì? Không biết!
Điện vàng ệch lếnh loáng mặt ly…
- Nè, chơi xấu nha, anh rót đầy quá!
- Thì đã làm sao hả bé? Ai bắt bé uống nhiều? Nhấp một ngụm cho ấm thôi...
Tôi nhăn mặt, tranh thủ liếc nhìn anh một cách rất kín đáo. Có vẻ như mặt đường đầy bụi không là gì, xe cộ ồn ào không là gì, đám người lố nhố xung quanh không là gì... Chân gà thì rất ngon, tôi thì đang buồn (một ví dụ hoàn hảo cho buổi tái ngộ này, dĩ nhiên!?).
Đôi khi thật chẳng hiểu là mình muốn cái gì, mình thích cái gì một cách rõ rệt... Ngồi nói chuyện với người mình quý mến - đó là điều thú vị rồi!
Giá như tôi đừng biết Nguyên yêu mình, giá như anh đừng quan tâm đến tôi làm gì, đành rằng đó là quyền của anh...
Nguyên đẹp - rất manly. Ánh mắt anh hút hồn người khác phái, bao nhiêu người chết chìm vì đôi mắt ấy rồi?
Anh làm như khó chịu lắm khi tôi cứ bắt anh kể từ trước đến nay anh yêu bao nhiêu người, rồi bao nhiêu người yêu anh!?
-Bé thật là lì lắm mà… Anh giận.
Tôi đối phó bằng cách cười trừ… Vậy là xong chứ gì!
Đôi khi tôi tự hỏi điều gì ở tôi đã khiến anh thay đổi một cách đột ngột đến thế? Sức mạnh nào đã kéo anh ra những cơn say triền miên, những nổi loạn, những ngày tháng giang hồ tăm tối? Nguyên trước mặt tôi là một con người hoàn toàn khác. Một người bình thường với những mong ước rất bình thường...
"Anh thèm được ăn cơm em nấu, thèm dẫn em đi loanh quanh những nơi em thích, thèm được ngồi tô tượng với em trong một góc phố nhỏ dành cho con nít, thèm ăn kem với em (những điều này chưa bao giờ anh biết tới)…
Anh thèm được nghe em nói, dù nhiếc móc cũng được.
Anh thèm được chăm sóc em mỗi khi em đau mà chỉ có một mình. Anh biết cái cảm giác một mình nó đáng sợ như thế nào, nhất là khi đau ốm.
Anh mơ được nắm tay em, mơ được vùi mặt vào tóc em (nói điều này em sẽ giận, anh biết em mà, nên anh chỉ giữ riêng một mình anh thôi, được không?)…
Nguyên trắng tay. Gặp tôi, trong anh lại bừng lên những hi vọng về một cuộc sống khác.
Chỉ có tôi, phải, chỉ tôi. Nhưng tôi biết làm sao đây, khi mà tôi xem anh cũng chỉ như một người bạn bình thường? Tôi thương anh, nhưng…
Nguyên đâu biết có những đêm tôi dằn vặt ghê gớm vì đã trót nói những lời làm tổn thương anh.
Nguyên đâu biết những đêm tôi khóc cho anh, cho tôi và cho những điều anh dành cho tôi - đơn sơ nhưng rất thật.
"Hãy cho em làm em gái anh nha, để chăm sóc và sẻ chia với anh trong cuộc sống...".
Nói những điều đó, tôi chỉ muốn mình nhẹ nhõm? Hoặc thanh thản? Mà vô tình làm lòng Nguyên đau như cắt...
Giá mà tôi có hai trái tim, tôi sẽ cho anh một trái, còn một trái tôi sống cho tôi với những ích kỷ riêng mình.
Sự từ chối của tôi đã làm anh suy sụp. Tôi nghe bạn anh kể lại trong cơn say anh đã chạy như một người điên, vừa chạy vừa gào khóc gọi tên tôi...
Nguyên giờ đây trước mặt tôi lại bình thản lạ lùng, y như rằng mặt nước lại bình lặng sau cơn sóng dữ. Những cơn địa chấn cũng đã qua, chỉ có tôi tự hỏi rằng tại sao anh lại làm khổ mình như thế?
Và tôi không biết, tôi không đủ can đảm để biết rõ ràng cái ước muốn thẳm sâu của mình. Thi thoảng, tôi tập không nghĩ đến Nguyên. Thi thoảng, tôi trách tôi quá ích kỷ. Tôi lo sợ cho tương lai… Như thế là tàn nhẫn với Nguyên nhiều lắm! Nhưng biết làm sao được?
Nguyên cũng đắn đo, và Nguyên chọn lựa. Ngày mai đây trong cuộc sống tẻ nhạt của mình, bên tôi sẽ không còn Nguyên nữa. Anh bảo rằng anh sẽ đến một chân trời mới để bắt đầu lại. Đó không phải là sự trốn chạy chứ Nguyên?
- Uống với em lần cuối. Bé à, đừng buồn và lo lắng cho anh. Hãy sống vui vẻ. Tha thứ cho anh tất cả nghe...
- ….
Tôi cạn ly, với anh lần cuối, giọt rượu đắng lắm...
Trên đường về, anh dừng lại ven đường để hái cho tôi mấy bông lau, lãng mạn như điều người ta yêu nhau thường hay làm…
- Bé không chịu ôm anh mà chỉ ôm bông lau.
- Lại phân bì
Đêm lạnh. Đèn đường lấp lóa . Mùi thơm chân gà nướng cũng dần tan trong gió khuya. Hình như chỉ còn tôi và mùa lau rưng rưng khóc...
-Truyện ngắn-
Pleikan một tối chênh chao gió. Sự rã rượi của những thân lau ven đường ám ảnh tôi. Màu trắng xơ xác đó khiến tôi liên tưởng đến số phận của một người hoang dại chống chọi...
Lại tin nhắn, một fan cuồng nhiệt nào đó thích xài card nhá, khá hơn một chút thì nhắn tin (Hừ, bực!).
- Chào em, nhớ N. không?
- Xin lỗi?
- Anh Nguyên đây.
- Nguyên nào vậy ta?
Ba mươi giây điện thoại không rung lên chuông nhận tin nhắn. Dạo này đầu óc mình có vấn đề thì phải, nhớ quên lung tung. Mà tôi quen nhiều người tên Nguyên quá, biết Nguyên nào chứ?
- Nguyên chân gà nè…
- Trời, sao không chịu nói sớm, làm người ta tốn tiền nhắn tin quá.
- Chân gà chứ?
- OK!
Trời không trăng không sao, ngồi sau xe Nguyên tôi không còn cái thú ngó trời ngó đất rồi suy nghĩ những chuyện đại loại rất vẩn vơ. Ví dụ như trời đêm nay khác đêm qua như thế nào, rằng vượt qua hai mươi cây số theo hướng bắc, bà bán chân gà có còn ngồi y nguyên chỗ cũ - nơi bến xe, với mấy cái ghế con con, với mùi chân gà ướp sả ớt thơm lừng, biết đâu đổi vị, bà lại nướng chân gà với mật ong…
Nguyên vẫn im lặng, từ ngày quen Nguyên, anh vẫn kiệm lời với tôi như thế. Đôi khi chẳng cần nhiều lời, ấy vậy mà Nguyên và tôi hiểu nhau đến lạ kỳ. Từ sở thích ăn chân gà nướng, từ cảm giác muốn bỏ trốn - trốn tránh mọi thứ, ngay cả bản thân mình.
Tôi hay nằm gác tay lên trán, nghiêng người nghe gió lướt bốn phía căn nhà thông thốc gió. Ngày hai buổi sáng chiều, tôi uể oải xếp trái cây trên chiếc xe đạp lọc cọc đem bán. Cuộc sống cứ vô vị trôi đi. Ai nói cuộc sống bình lặng là hạnh phúc, riêng tôi, tôi như sắp bị chìm lấp trong cảm giác tẻ nhạt. Tôi muốn thay đổi. Còn Nguyên?
Nguyên đã chẳng còn ai trên đời. Ngày anh lẫm chẫm biết đi, ba mẹ anh mất đột ngột trong một tai nạn. Bà ngoại già yếu cũng đã ra đi khi anh chưa kịp trưởng thành, cuộc sống đã xô đẩy Nguyên đến bước đường cùng- anh trở thành một tay anh chị vào tù ra tội.
Nguyên ngồi lặng lẽ, nhìn tôi đăm đăm. Bên Nguyên, vẫn có tôi đấy thôi, mà sao vẫn có cảm giác cô độc ngự trị. Sự cô độc của Nguyên lây sang tôi, hay chính tôi vẫn chưa xóa bỏ những rào cản, những bức tường ngăn cách giữa tôi và anh. Cảm xúc tôi dành cho anh là gì? Không biết!
Điện vàng ệch lếnh loáng mặt ly…
- Nè, chơi xấu nha, anh rót đầy quá!
- Thì đã làm sao hả bé? Ai bắt bé uống nhiều? Nhấp một ngụm cho ấm thôi...
Tôi nhăn mặt, tranh thủ liếc nhìn anh một cách rất kín đáo. Có vẻ như mặt đường đầy bụi không là gì, xe cộ ồn ào không là gì, đám người lố nhố xung quanh không là gì... Chân gà thì rất ngon, tôi thì đang buồn (một ví dụ hoàn hảo cho buổi tái ngộ này, dĩ nhiên!?).
Đôi khi thật chẳng hiểu là mình muốn cái gì, mình thích cái gì một cách rõ rệt... Ngồi nói chuyện với người mình quý mến - đó là điều thú vị rồi!
Giá như tôi đừng biết Nguyên yêu mình, giá như anh đừng quan tâm đến tôi làm gì, đành rằng đó là quyền của anh...
Nguyên đẹp - rất manly. Ánh mắt anh hút hồn người khác phái, bao nhiêu người chết chìm vì đôi mắt ấy rồi?
Anh làm như khó chịu lắm khi tôi cứ bắt anh kể từ trước đến nay anh yêu bao nhiêu người, rồi bao nhiêu người yêu anh!?
-Bé thật là lì lắm mà… Anh giận.
Tôi đối phó bằng cách cười trừ… Vậy là xong chứ gì!
Đôi khi tôi tự hỏi điều gì ở tôi đã khiến anh thay đổi một cách đột ngột đến thế? Sức mạnh nào đã kéo anh ra những cơn say triền miên, những nổi loạn, những ngày tháng giang hồ tăm tối? Nguyên trước mặt tôi là một con người hoàn toàn khác. Một người bình thường với những mong ước rất bình thường...
"Anh thèm được ăn cơm em nấu, thèm dẫn em đi loanh quanh những nơi em thích, thèm được ngồi tô tượng với em trong một góc phố nhỏ dành cho con nít, thèm ăn kem với em (những điều này chưa bao giờ anh biết tới)…
Anh thèm được nghe em nói, dù nhiếc móc cũng được.
Anh thèm được chăm sóc em mỗi khi em đau mà chỉ có một mình. Anh biết cái cảm giác một mình nó đáng sợ như thế nào, nhất là khi đau ốm.
Anh mơ được nắm tay em, mơ được vùi mặt vào tóc em (nói điều này em sẽ giận, anh biết em mà, nên anh chỉ giữ riêng một mình anh thôi, được không?)…
Nguyên trắng tay. Gặp tôi, trong anh lại bừng lên những hi vọng về một cuộc sống khác.
Chỉ có tôi, phải, chỉ tôi. Nhưng tôi biết làm sao đây, khi mà tôi xem anh cũng chỉ như một người bạn bình thường? Tôi thương anh, nhưng…
Nguyên đâu biết có những đêm tôi dằn vặt ghê gớm vì đã trót nói những lời làm tổn thương anh.
Nguyên đâu biết những đêm tôi khóc cho anh, cho tôi và cho những điều anh dành cho tôi - đơn sơ nhưng rất thật.
"Hãy cho em làm em gái anh nha, để chăm sóc và sẻ chia với anh trong cuộc sống...".
Nói những điều đó, tôi chỉ muốn mình nhẹ nhõm? Hoặc thanh thản? Mà vô tình làm lòng Nguyên đau như cắt...
Giá mà tôi có hai trái tim, tôi sẽ cho anh một trái, còn một trái tôi sống cho tôi với những ích kỷ riêng mình.
Sự từ chối của tôi đã làm anh suy sụp. Tôi nghe bạn anh kể lại trong cơn say anh đã chạy như một người điên, vừa chạy vừa gào khóc gọi tên tôi...
Nguyên giờ đây trước mặt tôi lại bình thản lạ lùng, y như rằng mặt nước lại bình lặng sau cơn sóng dữ. Những cơn địa chấn cũng đã qua, chỉ có tôi tự hỏi rằng tại sao anh lại làm khổ mình như thế?
Và tôi không biết, tôi không đủ can đảm để biết rõ ràng cái ước muốn thẳm sâu của mình. Thi thoảng, tôi tập không nghĩ đến Nguyên. Thi thoảng, tôi trách tôi quá ích kỷ. Tôi lo sợ cho tương lai… Như thế là tàn nhẫn với Nguyên nhiều lắm! Nhưng biết làm sao được?
Nguyên cũng đắn đo, và Nguyên chọn lựa. Ngày mai đây trong cuộc sống tẻ nhạt của mình, bên tôi sẽ không còn Nguyên nữa. Anh bảo rằng anh sẽ đến một chân trời mới để bắt đầu lại. Đó không phải là sự trốn chạy chứ Nguyên?
- Uống với em lần cuối. Bé à, đừng buồn và lo lắng cho anh. Hãy sống vui vẻ. Tha thứ cho anh tất cả nghe...
- ….
Tôi cạn ly, với anh lần cuối, giọt rượu đắng lắm...
Trên đường về, anh dừng lại ven đường để hái cho tôi mấy bông lau, lãng mạn như điều người ta yêu nhau thường hay làm…
- Bé không chịu ôm anh mà chỉ ôm bông lau.
- Lại phân bì
Đêm lạnh. Đèn đường lấp lóa . Mùi thơm chân gà nướng cũng dần tan trong gió khuya. Hình như chỉ còn tôi và mùa lau rưng rưng khóc...
HỒNG THỦY TIÊN
tks Nhụy & Google. Thử check google truyện này, thấy hơn 2tr lượt tìm. Choáng! :)
ReplyDeleteChắc là do có cái nắng, có cái gió Tây nguyên...làm xao xuyến, nên Google ưu ái Thủy Tiên quá xá, tặng sao liên tục. Đến phát ghen đi mất, hic
ReplyDeleteKhông phải là 2tr lượt tìm đâu TT, mà có 2tr bài có từ khóa liên quan được GG ghi nhận, trong đó bài của TT trên PN&BB ở top đầu trang một. Cũng tùy thời điểm thôi. Chúc vui nhé
ReplyDelete