Thăm thủy điện IaLy- Cẩm Tú Cầu
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
THĂM THỦY ĐIỆN IALY
Mặc dù mới đi Kontum hôm qua về còn mệt nhưng sáng nay chúng tôi cũng đi thủy điện IALY, bởi vì khách của chúng tôi đều lớn tuổi cả rồi, nếu không đi chắc không có dịp nào để đi nữa.
Ra đến ngả tư Biển Hồ chúng tôi quẹo vào thăm Biển Hồ. Cũng vẫn những rặng thông cao vút bên nhau, dọc đường có những quán cafe vỏng, để du khách có thể vừa nằm vỏng vừa nhâm nhi cafe thư giản tinh thần, chúng tôi đến sớm chưa có khách thăm quan Tôi lên thẳng đài vọng cảnh đứng trầm ngâm nhìn quanh, bầu trời như thật gần với mình, nhìn xuống làn nước trong xanh im lìm, in hình những đám mây đang lửng thửng trôi về nơi phương trời vô định và một bầu trời xanh thẳm, bên kia đồi là những dãy núi chập chùng có mây là đà trôi nhẹ, phủ lên đồi một lớp sương mỏng, mờ mờ, ảo ảo đẹp vô cùng. Dù đã đến đây nhiều lần nhưng lần nào tôi cũng có một cảm giác mới mẻ riêng biệt, một cảm giác êm ái và ngọt ngào. Lòng tôi chùng xuống quên hẳn thời gian, đứng mơ màng chìm lắng theo vạn vật, nơi đây còn được mệnh danh là Mắt ngọc của thành phố Pleiku
Rời Biển Hồ chúng tôi đi Ialy cách thành phố Pleiku ba mươi cây số về phía Tây Bắc, xe chạy mãi chạy mãi qua trạm biến điện dây nhợ chằng chịt mà tôi chẳng hiểu chút xíu nào, qua chợ qua phố rồi đến cổng Ialy chúng tôi mua vé vào
Qua khỏi cổng hai bên đường toàn cây muồng đen loại cây cho gỗ nhóm một đang trổ hoa vàng, một màu vàng sáng lóng lánh dưới nắng mai rạng rỡ vô cùng. Đi khoảng sáu trăm mét nữa, trước mắt tôi vỡ òa một không gian tĩnh lặng im lắng, trước mặt là nước mênh mông của con sông Sê san được ngăn lại, xa xa bên kia hồ là dãy núi dài ẩn hiện dưới màng sương mờ mờ nơi đây trước kia có một thát nước rất lớn.
Trước mắt tôi một vườn hoa quỳnh anh màu vàng , chen lẩn những cụm hoa tím một màu tím bâng khuâng quyến rủ lòng người, nơi đây như có ai vừa mới tưới nước còn đẩm ước, tất cả đều vắng vẻ mơ hồ gợi lòng người một khoảng lặng mênh mang
Tôi đi qua con đập lớn như cây cầu rất kiên cố, hai bên thành đều có hoa loại hoa chịu nắng và cho một màu vàng lộng lẫy kiêu sa, con đập rất dài rồi đập xả lũ, đập nước, đài tưởng niệm, cửa nhận nước......xuống bến có có ca nô đậu sẳn để du khách có thể ngồi trên ca nô ngắm dòng sông Sê san và núi non quanh vùng vì trời nắng chúng tôi không đi trên sông, nhưng nhìn ánh nắng vàng tươi lấp lánh trên mặt hồ cho tôi một cảm giác yên bình thoải mái dễ chịu vô cùng
Giòng sông này còn có cá lăng, cá anh vũ nấu lẩu ngon tuyệt
Trên con đường lưng chừng đồi một bên là núi một bên là vưc sâu, bên kia vực sâu là núi là rừng nguyên sinh, tôi lặng ngắm mây trời, ngắm màu xanh của núi rừng mà lòng cảm thấy nao nao, một cảm giác mơ màng vời vợi nỗi nhớ không tên . Hai bên đường thác ơi là thác những thác bên kia núi, cao và trắng xóa nhìn xa như một dãi lụa bạc đổ dài. Con đường tôi đi đầy hoa cỏ là lạ như có bàn tay người sắp đặt, mà cũng như tự nhiên có tự thuở nào, tôi nhìn xuống khe núi sâu có dòng suối trong xanh một con suối lớn nằm giữa hai bên bờ đá, có đàn bướm khổng lồ đang bay lượn, các con bướm nhỏ màu vàng non non đang đua chen nhau chập chờn, chợp chờn như một vũ khúc nghê thường ,nhìn lên trời tôi thấy đàn chim đang thảnh thơi bay lượn và nghe vẳng đâu đây có tiếng ve dang trổi khúc nhạc, một khúc nhạc ngân nga buồn hiu hắt, đến một khúc quanh tôi thấy có nhiều cây mâm xôi, xe dừng lại tôi hái những trái mâm xôi chín đỏ mọng nước, rức râu rồi bỏ vào miệng, một hương vị chua chua ngọt ngọt thấm vào vị giác, vào cổ tôi gợi cho tôi nhớ lại những ngày tháng xa xưa của tuổi thơ ngây ngày nào, khi tôi còn là cô bế xíu ở nơi vùng quê hương yêu dấu
Thác nước thì nhiều, nhưng tôi thích nhất là thác nước sát bên đường cao khoảng hai mươi mét, ngồi trên bệ đá hai tay vốc nước một cảm giác mát lạnh dễ chịu thấm sâu vào da thịt,vào lòng người, nước bắn tung tóe làm nên những tia sáng bạc, tôi muốn ngồi đây, ngồi mãi nơi đây để hòa mình cùng những cảnh vật xung quanh, để hòa lòng cùng núi rừng mê đắm, và có ý tham lam muốn tha luôn cái thác về tặng các em gái của mình Thích lăm nhen, thích lắm các bạn ơi!
Đến trước cửa vào tổ máy có người gác, ai đến mới mở cửa cho vào, con đường hầm đài sáu trăm mét hai bên lát gạch lề đường, hơi ngộp thở một chút nhưng mát và dễ chịu , đến nơi tôi mỏi chân quá ngồi bệt xuống duổi thẳng hai chân ra thoải mái vô cùng, tôi thấy có phòng làm việc và bốn tổ máy đang xoay tròn, tôi đứng nhìn say sưa Tôi không ngờ bốn cái ụ nhỏ bé mà lại phát ra điện cho mọi nhà còn hòa cùng lưới điện quốc gia Chúng tôi không đi xuống nhà máy ngầm cách mặt đất ba trăm mét
Lúc ra về tôi thấy những người đứng gác cửa mà thương xót tôi nghĩ ngày nào cũng đứng đây làm bạn với núi rừng mong ngóng hết phiên trực của mình thật không dễ dàng chút nào Có một điều đáng tiếc là du khách đến đây không đúng vào ngày xả lũ, nước sẽ ồ ạt đổ ra, mênh mông hùng vĩ, trắng xóa cả bầu trời Ialy, làm sáng bạc cả một vùng như khói, như sương mờ mờ ảo ảo, như chốn thiên thai trong một chuyện cổ tích hoang đường đầy diễm ảo
Qua khỏi quảng đường quanh co xinh đẹp tôi thấy lưu luyến bồi hồi Trên đường về chúng tôi ghé vào làng Pleiphun của người jrai, đập vào mắt tôi trước tiên là ngôi nhà rông lớn và cao vút ở giữa làng, nơi đây thoáng mát sạch sẽ một không khí thanh bình êm ả vây bọc chung quanh, đi sâu vào trong qua khỏi cánh rừng thưa là những dãy nhà mồ san sát nhau những tượng gỗ được bàn tay khéo léo của các nghệ nhân gọt đẻo làm nên một khu nhà mồ của người dân tộc jrai độc đáo và hiếm có vô ngần
Trên đường về, lòng tôi bâng khuâng với bao niềm lưu luyến và vấn vương...
Ra đến ngả tư Biển Hồ chúng tôi quẹo vào thăm Biển Hồ. Cũng vẫn những rặng thông cao vút bên nhau, dọc đường có những quán cafe vỏng, để du khách có thể vừa nằm vỏng vừa nhâm nhi cafe thư giản tinh thần, chúng tôi đến sớm chưa có khách thăm quan Tôi lên thẳng đài vọng cảnh đứng trầm ngâm nhìn quanh, bầu trời như thật gần với mình, nhìn xuống làn nước trong xanh im lìm, in hình những đám mây đang lửng thửng trôi về nơi phương trời vô định và một bầu trời xanh thẳm, bên kia đồi là những dãy núi chập chùng có mây là đà trôi nhẹ, phủ lên đồi một lớp sương mỏng, mờ mờ, ảo ảo đẹp vô cùng. Dù đã đến đây nhiều lần nhưng lần nào tôi cũng có một cảm giác mới mẻ riêng biệt, một cảm giác êm ái và ngọt ngào. Lòng tôi chùng xuống quên hẳn thời gian, đứng mơ màng chìm lắng theo vạn vật, nơi đây còn được mệnh danh là Mắt ngọc của thành phố Pleiku
Rời Biển Hồ chúng tôi đi Ialy cách thành phố Pleiku ba mươi cây số về phía Tây Bắc, xe chạy mãi chạy mãi qua trạm biến điện dây nhợ chằng chịt mà tôi chẳng hiểu chút xíu nào, qua chợ qua phố rồi đến cổng Ialy chúng tôi mua vé vào
Qua khỏi cổng hai bên đường toàn cây muồng đen loại cây cho gỗ nhóm một đang trổ hoa vàng, một màu vàng sáng lóng lánh dưới nắng mai rạng rỡ vô cùng. Đi khoảng sáu trăm mét nữa, trước mắt tôi vỡ òa một không gian tĩnh lặng im lắng, trước mặt là nước mênh mông của con sông Sê san được ngăn lại, xa xa bên kia hồ là dãy núi dài ẩn hiện dưới màng sương mờ mờ nơi đây trước kia có một thát nước rất lớn.
Trước mắt tôi một vườn hoa quỳnh anh màu vàng , chen lẩn những cụm hoa tím một màu tím bâng khuâng quyến rủ lòng người, nơi đây như có ai vừa mới tưới nước còn đẩm ước, tất cả đều vắng vẻ mơ hồ gợi lòng người một khoảng lặng mênh mang
Tôi đi qua con đập lớn như cây cầu rất kiên cố, hai bên thành đều có hoa loại hoa chịu nắng và cho một màu vàng lộng lẫy kiêu sa, con đập rất dài rồi đập xả lũ, đập nước, đài tưởng niệm, cửa nhận nước......xuống bến có có ca nô đậu sẳn để du khách có thể ngồi trên ca nô ngắm dòng sông Sê san và núi non quanh vùng vì trời nắng chúng tôi không đi trên sông, nhưng nhìn ánh nắng vàng tươi lấp lánh trên mặt hồ cho tôi một cảm giác yên bình thoải mái dễ chịu vô cùng
Giòng sông này còn có cá lăng, cá anh vũ nấu lẩu ngon tuyệt
Trên con đường lưng chừng đồi một bên là núi một bên là vưc sâu, bên kia vực sâu là núi là rừng nguyên sinh, tôi lặng ngắm mây trời, ngắm màu xanh của núi rừng mà lòng cảm thấy nao nao, một cảm giác mơ màng vời vợi nỗi nhớ không tên . Hai bên đường thác ơi là thác những thác bên kia núi, cao và trắng xóa nhìn xa như một dãi lụa bạc đổ dài. Con đường tôi đi đầy hoa cỏ là lạ như có bàn tay người sắp đặt, mà cũng như tự nhiên có tự thuở nào, tôi nhìn xuống khe núi sâu có dòng suối trong xanh một con suối lớn nằm giữa hai bên bờ đá, có đàn bướm khổng lồ đang bay lượn, các con bướm nhỏ màu vàng non non đang đua chen nhau chập chờn, chợp chờn như một vũ khúc nghê thường ,nhìn lên trời tôi thấy đàn chim đang thảnh thơi bay lượn và nghe vẳng đâu đây có tiếng ve dang trổi khúc nhạc, một khúc nhạc ngân nga buồn hiu hắt, đến một khúc quanh tôi thấy có nhiều cây mâm xôi, xe dừng lại tôi hái những trái mâm xôi chín đỏ mọng nước, rức râu rồi bỏ vào miệng, một hương vị chua chua ngọt ngọt thấm vào vị giác, vào cổ tôi gợi cho tôi nhớ lại những ngày tháng xa xưa của tuổi thơ ngây ngày nào, khi tôi còn là cô bế xíu ở nơi vùng quê hương yêu dấu
Thác nước thì nhiều, nhưng tôi thích nhất là thác nước sát bên đường cao khoảng hai mươi mét, ngồi trên bệ đá hai tay vốc nước một cảm giác mát lạnh dễ chịu thấm sâu vào da thịt,vào lòng người, nước bắn tung tóe làm nên những tia sáng bạc, tôi muốn ngồi đây, ngồi mãi nơi đây để hòa mình cùng những cảnh vật xung quanh, để hòa lòng cùng núi rừng mê đắm, và có ý tham lam muốn tha luôn cái thác về tặng các em gái của mình Thích lăm nhen, thích lắm các bạn ơi!
Đến trước cửa vào tổ máy có người gác, ai đến mới mở cửa cho vào, con đường hầm đài sáu trăm mét hai bên lát gạch lề đường, hơi ngộp thở một chút nhưng mát và dễ chịu , đến nơi tôi mỏi chân quá ngồi bệt xuống duổi thẳng hai chân ra thoải mái vô cùng, tôi thấy có phòng làm việc và bốn tổ máy đang xoay tròn, tôi đứng nhìn say sưa Tôi không ngờ bốn cái ụ nhỏ bé mà lại phát ra điện cho mọi nhà còn hòa cùng lưới điện quốc gia Chúng tôi không đi xuống nhà máy ngầm cách mặt đất ba trăm mét
Lúc ra về tôi thấy những người đứng gác cửa mà thương xót tôi nghĩ ngày nào cũng đứng đây làm bạn với núi rừng mong ngóng hết phiên trực của mình thật không dễ dàng chút nào Có một điều đáng tiếc là du khách đến đây không đúng vào ngày xả lũ, nước sẽ ồ ạt đổ ra, mênh mông hùng vĩ, trắng xóa cả bầu trời Ialy, làm sáng bạc cả một vùng như khói, như sương mờ mờ ảo ảo, như chốn thiên thai trong một chuyện cổ tích hoang đường đầy diễm ảo
Qua khỏi quảng đường quanh co xinh đẹp tôi thấy lưu luyến bồi hồi Trên đường về chúng tôi ghé vào làng Pleiphun của người jrai, đập vào mắt tôi trước tiên là ngôi nhà rông lớn và cao vút ở giữa làng, nơi đây thoáng mát sạch sẽ một không khí thanh bình êm ả vây bọc chung quanh, đi sâu vào trong qua khỏi cánh rừng thưa là những dãy nhà mồ san sát nhau những tượng gỗ được bàn tay khéo léo của các nghệ nhân gọt đẻo làm nên một khu nhà mồ của người dân tộc jrai độc đáo và hiếm có vô ngần
Trên đường về, lòng tôi bâng khuâng với bao niềm lưu luyến và vấn vương...
Cẩm Tú Cầu
0 Comment: