Thương lắm Mười hai- Hương Ngọc
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
TẢN MẠN THÁNG MƯỜI HAI
Mới đầu tháng mười hai mà gió đã se lạnh. Muà đông, buổi sáng phố núi còn mù sương đã nghe tiếng chân người đi tập thể dục, tiếng nói chuyện ồn ả. Nhìn đồng hồ mới gần 4giờ sáng. Quấn chăn thật chặt để trốn cái lạnh băng gía cuả một ngày đông sang, xoa hai bàn tay vào nhau để tìm chút ấm áp, lười biếng không muốn bước chân xuống đất, dù mắt đã mở và chẳng thể ngủ thêm được.
Những ngày mùa đông,ngày ngắn đêm dài, chưa cười đã tối, những tờ lịch rơi dần. Thời gian vẫn gỏ nhịp đều không ngừng trôi. Tháng 12 với gió muà sắt se giá lạnh. Tâm hồn mình như chùng xuống ,hụt hẩng và một chút nhói đau- 9 muà đông qua vẫn đi về một bóng "ôi, tiếng buồn rơi đều, nhìn lại mình đời đã xanh rêu...". Trời sáng dần, vẫn còn phủ màn sương lạnh. Ngoài đường người lại qua đông đúc, những vòng xe hối hả, đường phố đẹp thêm bởi màu sắc cuả những chiếc áo len xanh, đỏ, tím, vàng của những áo manto kín cổ, của những khăn choàng điệu đàng làm tăng thêm cái lạnh của mùa đông Pleiku.
Mùa đông về, trong giá rét vẫn thấy lòng ấm lại với tình thân bằng hữu dù ở xa hay gần. Một cốc cafe đắng ngọt bên nhau, một điã khoai lang, chuối luộc, những câu chuyện vui, một lời thăm hỏi của tình thân bạn hữu, những câu chuyện không đầu không cuối, hài hước làm niềm vui vỡ òa. Tuổi hoàng hôn chỉ còn chút tình bạn - có bạn ở gần thường gặp nhau, có bạn ở xa nhưng thắm tình bằng hữu - tình bạn trong veo,hỏi thăm nhau mỗi khi đau ốm, tâm sự với nhau những điều rất riêng trong cuộc sống - gởi cho nhau chút tình tri ngộ. Sống vui trong khoảng đời còn lại, không giận hờn,không oán trách dù cuộc đời không cho mình tất cả "sống là cho - đâu phải nhận riêng mình". Xin làm chút nắng mùa đông dù le lói gởi cho nhau tia nắng ấm áp của ngày đông lạnh tháng 12.
Mới đầu tháng mười hai mà gió đã se lạnh. Muà đông, buổi sáng phố núi còn mù sương đã nghe tiếng chân người đi tập thể dục, tiếng nói chuyện ồn ả. Nhìn đồng hồ mới gần 4giờ sáng. Quấn chăn thật chặt để trốn cái lạnh băng gía cuả một ngày đông sang, xoa hai bàn tay vào nhau để tìm chút ấm áp, lười biếng không muốn bước chân xuống đất, dù mắt đã mở và chẳng thể ngủ thêm được.
Những ngày mùa đông,ngày ngắn đêm dài, chưa cười đã tối, những tờ lịch rơi dần. Thời gian vẫn gỏ nhịp đều không ngừng trôi. Tháng 12 với gió muà sắt se giá lạnh. Tâm hồn mình như chùng xuống ,hụt hẩng và một chút nhói đau- 9 muà đông qua vẫn đi về một bóng "ôi, tiếng buồn rơi đều, nhìn lại mình đời đã xanh rêu...". Trời sáng dần, vẫn còn phủ màn sương lạnh. Ngoài đường người lại qua đông đúc, những vòng xe hối hả, đường phố đẹp thêm bởi màu sắc cuả những chiếc áo len xanh, đỏ, tím, vàng của những áo manto kín cổ, của những khăn choàng điệu đàng làm tăng thêm cái lạnh của mùa đông Pleiku.
Mùa đông về, trong giá rét vẫn thấy lòng ấm lại với tình thân bằng hữu dù ở xa hay gần. Một cốc cafe đắng ngọt bên nhau, một điã khoai lang, chuối luộc, những câu chuyện vui, một lời thăm hỏi của tình thân bạn hữu, những câu chuyện không đầu không cuối, hài hước làm niềm vui vỡ òa. Tuổi hoàng hôn chỉ còn chút tình bạn - có bạn ở gần thường gặp nhau, có bạn ở xa nhưng thắm tình bằng hữu - tình bạn trong veo,hỏi thăm nhau mỗi khi đau ốm, tâm sự với nhau những điều rất riêng trong cuộc sống - gởi cho nhau chút tình tri ngộ. Sống vui trong khoảng đời còn lại, không giận hờn,không oán trách dù cuộc đời không cho mình tất cả "sống là cho - đâu phải nhận riêng mình". Xin làm chút nắng mùa đông dù le lói gởi cho nhau tia nắng ấm áp của ngày đông lạnh tháng 12.
THƯƠNG LẮM MƯỜI HAI
Em tần ngần trước giọt nắng nhặt thưa
Mùa đông của nhau tự ngày xa vắng
Mây đưa đám dỗi hờn tung áo lạnh
Gió chòng chành thương lắm tháng mười hai
Lũ trẻ nhà bứt trụi lá cành mai
Trao ước vọng sắc hoa vàng cánh mỏng
Em thao thức giữa giao muà khoảng lặng
Có bao điều quanh quẩn một em thôi
Phố núi chiều buông mờ sương chơi vơi
Cặm cụi rét-trăng cũng buồn hao khuyết
"Bến nước mười hai" năm xưa con gái
Ơi! Bạn bè tháng chạp trước thềm xuân
Hương Ngọc
Em tần ngần trước giọt nắng nhặt thưa
Mùa đông của nhau tự ngày xa vắng
Mây đưa đám dỗi hờn tung áo lạnh
Gió chòng chành thương lắm tháng mười hai
Lũ trẻ nhà bứt trụi lá cành mai
Trao ước vọng sắc hoa vàng cánh mỏng
Em thao thức giữa giao muà khoảng lặng
Có bao điều quanh quẩn một em thôi
Phố núi chiều buông mờ sương chơi vơi
Cặm cụi rét-trăng cũng buồn hao khuyết
"Bến nước mười hai" năm xưa con gái
Ơi! Bạn bè tháng chạp trước thềm xuân
Hương Ngọc
0 Comment: