Một chiều đông- Thuận Thảo
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
MỘT CHIỀU ĐÔNG
Có một chiều ...khắc khoải chờ mong!
Bóng hoàng hôn, giữa đôi bờ hư thực
Chân lặng thầm đi qua thềm ký ức
Bờ bến nao...xa tít tận chân trời?
Có một chiều... ngồi đếm lá rơi
Sương giăng lối lạnh lòng bao trăn trở
Cả cuộc đời ta như còn mắc nợ
Mắc nợ người... một kiếp phù du!
Có một chiều ... dệt khúc tình thu
Đếm yêu thương, kỉ niệm về nương náu
Khát vọng bên đời, vẫn còn cất giấu
Nỗi niềm rơi ! đau đáu giấc mơ dài!
Có một chiều...ngắm lá thu phai
''Lòng thầm tiếc một thời thiếu nữ''
Đọc thơ người ...gợi nhớ về quá khứ
Nắng nhạt dần...trách cứ vì ai?
Gió lạnh nghiêng mùa rớt xuống bờ vai
Nhắp trên môi từng giọt cafe đắng
Chuông giáo đường ngân ngân như trầm lắng
Rót xuống chiều...nghe xa vắng một mùa đông!
THUẬN THẢO
Bóng hoàng hôn, giữa đôi bờ hư thực
Chân lặng thầm đi qua thềm ký ức
Bờ bến nao...xa tít tận chân trời?
Có một chiều... ngồi đếm lá rơi
Sương giăng lối lạnh lòng bao trăn trở
Cả cuộc đời ta như còn mắc nợ
Mắc nợ người... một kiếp phù du!
Có một chiều ... dệt khúc tình thu
Đếm yêu thương, kỉ niệm về nương náu
Khát vọng bên đời, vẫn còn cất giấu
Nỗi niềm rơi ! đau đáu giấc mơ dài!
Có một chiều...ngắm lá thu phai
''Lòng thầm tiếc một thời thiếu nữ''
Đọc thơ người ...gợi nhớ về quá khứ
Nắng nhạt dần...trách cứ vì ai?
Gió lạnh nghiêng mùa rớt xuống bờ vai
Nhắp trên môi từng giọt cafe đắng
Chuông giáo đường ngân ngân như trầm lắng
Rót xuống chiều...nghe xa vắng một mùa đông!
THUẬN THẢO
0 Comment: