Day dứt- Trương Đình Phượng
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
DAY DỨT
Tôi lại viết bài thơ tình không đầu không cuối
Không tặng ai cũng chẳng tặng riêng mình
Tôi lại viết bài thơ tình không đầu không cuối
Những nỗi đau không tên những nỗi nhớ vô hình
Những khắc khoải chờ mong của một thời nông nổi
Những năm tháng dài quanh quẩn bon chen
Những bếp lửa cuộc đời ai đó quên nhen
Trong đêm vắng trái tim đầy lạnh giá
Tôi lại viết những bài thơ tình không đầu không cuối
Không ai người hiểu chỉ mình tôi day dứt
Chiều đồng mây kéo về giăng nỗi niềm rưng rức
Những bàn chân đơn côi lạc nẻo giữa chợ đời...
Tôi lại đến cuối mùa thu nghe lá khóc
Những bàn tay hờ hững nắm bàn tay
Những câu chuyện tình buồn nhức nhối heo may
Những giọt lệ tái tê những lời thề uất nghẹn
Tôi lại lang thang đi tìm những câu hứa hẹn
Như khói lam chiều gợi khoảng vắng xa xôi
Tôi lại viết những bài thơ không đầu không cuối
Những bà mẹ già mòn mỏi chờ mong
Những đứa trẻ thơ đôi mắt gầy mòn giấc mộng
Tuổi thần tiên ai đánh cắp nửa chừng...
Những ông lão ăn mày lê la trên bến đời trong đục
Chìa bàn tay gầy xin bố thí rẻ khinh
Những mảnh đời không nhìn thấy bình minh
Sống tăm tối dưới bùn đen số phận...
Tôi lại viết những bài thơ không đầu không cuối...
Trương Đình Phượng
Tôi lại viết bài thơ tình không đầu không cuối
Không tặng ai cũng chẳng tặng riêng mình
Tôi lại viết bài thơ tình không đầu không cuối
Những nỗi đau không tên những nỗi nhớ vô hình
Những khắc khoải chờ mong của một thời nông nổi
Những năm tháng dài quanh quẩn bon chen
Những bếp lửa cuộc đời ai đó quên nhen
Trong đêm vắng trái tim đầy lạnh giá
Tôi lại viết những bài thơ tình không đầu không cuối
Không ai người hiểu chỉ mình tôi day dứt
Chiều đồng mây kéo về giăng nỗi niềm rưng rức
Những bàn chân đơn côi lạc nẻo giữa chợ đời...
Tôi lại đến cuối mùa thu nghe lá khóc
Những bàn tay hờ hững nắm bàn tay
Những câu chuyện tình buồn nhức nhối heo may
Những giọt lệ tái tê những lời thề uất nghẹn
Tôi lại lang thang đi tìm những câu hứa hẹn
Như khói lam chiều gợi khoảng vắng xa xôi
Tôi lại viết những bài thơ không đầu không cuối
Những bà mẹ già mòn mỏi chờ mong
Những đứa trẻ thơ đôi mắt gầy mòn giấc mộng
Tuổi thần tiên ai đánh cắp nửa chừng...
Những ông lão ăn mày lê la trên bến đời trong đục
Chìa bàn tay gầy xin bố thí rẻ khinh
Những mảnh đời không nhìn thấy bình minh
Sống tăm tối dưới bùn đen số phận...
Tôi lại viết những bài thơ không đầu không cuối...
Trương Đình Phượng
"Ngõ hồn hun hút xa mong
ReplyDeleteBước chiều gió ngược bão lòng xô nghiêng..!" HCT...
Xa vời... ngóng nỗi niềm riêng
Gửi lời theo gió về miền hư không...
Bão lòng.... Quằn quại Trời giông
Tiếng Ve ngày Hạ Phượng hồng lặng nghe?