Chiều- Trương Đình Phượng
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
CHIỀU
Người đàn bà ngồi bên bậu cửa
mải miết gom từng sợi chiều rơi
ký ức như cuốn phim dài...
xới tung tóc rối
gió bấc cứa ngang mầm giấc mơ
Người đàn bà ngồi bên bậu cửa
Mảnh mặt trời chết dần sau đuôi mắt
bàn tay ngu ngơ
không đỡ nổi bóng mình
Người đàn bà mải miết khoắng màn đêm
Tìm lời ru thiếu nữ...
Trương Đình Phượng
Người đàn bà ngồi bên bậu cửa
mải miết gom từng sợi chiều rơi
ký ức như cuốn phim dài...
xới tung tóc rối
gió bấc cứa ngang mầm giấc mơ
Người đàn bà ngồi bên bậu cửa
Mảnh mặt trời chết dần sau đuôi mắt
bàn tay ngu ngơ
không đỡ nổi bóng mình
Người đàn bà mải miết khoắng màn đêm
Tìm lời ru thiếu nữ...
Trương Đình Phượng
0 Comment: