Thực chứng và tình chứng- Đào Duy An
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
Cho Lạng và Hà ngày hàn xuân ngọc 2007
Đồng Diều 13/4/2007;
Cây Quéo 27/3/2015;
Đào Duy An
- Gướm, đông thế biết đến lúc nào mới tới lượt bà. Nàng lầm bầm. Đồng Diều 13/4/2007;
Cây Quéo 27/3/2015;
Đào Duy An
Hà thành thay áo. Sương giăng tơ như cô nàng vừa ngủ dậy, uể oải trang điểm.
Chút lất phất đầu 2007 như thể chiếc áo gió khoác hờ.
Hoàn Kiếm sáng sớm như cô gái Bắc ngày xửa ngày xưa trong ký của Vũ Bằng mang khăn voan về nhà chồng: mơ màng, trễ nải và hút hồn mà chết ai hay không có lẽ là ở chỗ dùng dằng này.
- Cứ thứ hai mà đi! Ngao ngán nhìn chồng giấy tờ chờ thực chứng, sốt ruột nhìn chiếc nghế trước chồng giấy còn trống mấy vị áo xanh, nàng tự trách.
- “Biết làm gì hơn hả trời? Lúc nào con mới lấy được tiền từ thằng chả mua nhà đây, nợ chồng nợ chất”. Tai chưa đến hồi xế chiều nên mấy lời người cùng cảnh cứ hồn nhiên chui tọt vào hai lỗ chỗ trên thùy châu đầy đặn và tươi nhuận của nàng.
Chồng giấy phô tô ngất ngứ cứ mãi cao lên chờ người liếc qua, quệt quệt rồi chụp chụp cái tròn tròn đỏ đỏ mà ngày thơ dại nàng hay nghe các bậc lớn giỡn rằng: ”Bộ con dấu khoai lang à!”. Giờ ngồi đợi nàng mới thấm chuyện xưa thuở xa. Chỉ mấy nét và con dấu đỏ kèm năm bảy ngàn gì đó thì mảnh giấy lộn trước đó thành mảnh giấy có giá trị pháp lý.
Thôi thì, đợi…
***
Lâu rồi, không lên xứ Lạng làm nàng nhớ.
Hồi nào nghêu ngao:
”Đồng Đăng có phố kỳ LừaGiờ thì Đông Kinh, Tân Thanh, Kỳ Lừa hay Kỳ Cùng gì kể như thuộc lòng bàn tay.
Có nàng Tô Thị, có chùa Tam Thanh
Ai lên xứ Lạng cùng anh
Bỏ công bác mẹ sinh thành ra em…”[1]
Phố nhỏ, sông cong lượn, mải miết và ngược lối, ẻo la ẻo lả như cô nàng Bắc bộ, chạy lòng vòng Việt Nam rồi lội qua Trung Quốc-con sông chảy ngược mà, thế mới kỳ cùng, kỳ cục. Ở Việt Nam, vẫn thường thế. Các tỉnh Cao nguyên Trung phần cũng vậy. Dòng Đăk Bla của thị xã Kon Tum diệu vợi và đặc dị thì rướn từ Kon Plong về ôm phố nhỏ rồi chếch tây nam mà hợp lưu với Kroong Pơkô thành dòng Sê San sau đó sang Strungtreng, Cambodia xong mới hòa dòng mẹ Mekong mà xuôi về tây sau đó sang lại miền Nam nước Việt. Giống cái mà!
Đi buôn kể cũng thú! Mua thứ mình thích. Trả treo, lừa lọc, phỉnh dụ, săn đón, giăng bẫy...có đủ. Buôn xứ Lạng càng hay! Mỗi khi chờ hàng về là nàng lững thững sông, lang thang núi và o bế chùa.
Hôm nao mà ngỡ như mới toanh, rõ ràng nàng thấy mình đang thành khẩn chấp tay, mơ màng với kết cục lời cầu nguyện một mình và hàng tượng ám thời gian, lầm rầm: ”…lạy Giời lạy Phật cho con suôn sẻ…cho chuyến này qua tai ương…cho đường về vắng các anh quản lý thị trường…cho một vốn”, nàng mơ màng nghe lời chứng ngộ “bốn chàng”. Tiếng người làm nàng choàng mắt. Nhang khói hay thật, dễ lung lạc người. Một kẻ phá bĩnh đứng ngay sau lưng, cũng thành kính, cũng lim dim, đặc biệt đen như tượng nhưng miệng hắn chả kính cẩn tí nào, hắn mỉm mỉm. Nguýt rõ kêu, nàng bực dọc rời động.
“Chiếc mũ len này giá bao nhiêu vậy bà chị?” nàng vừa mân mê từng thớ len vừa ướm giá ở chợ Tân Thanh.
“Giá một đời con gái”, một giọng như quen ngay sát lưng.
“Rõ ghét!”, nàng vội buông mũ, với di động làm như thể có điện thoại đến và vụt ra khỏi tiếng quỷ ám. “Người đâu mà vô duyên thế!”, nàng xăm xăm lối về sông Kỳ Cùng, chọn góc quán hướng về dòng xuôi ngồi giải xui.
“Chờ hàng thế này thì gay thật!”, nàng nghĩ sang công việc, gạt hẳn chuyện vớ vẩn lúc nãy.
Kỳ Cùng khúc này gãy lượn, bờ nham nhở, nước lơ thơ. Cà phê ở đây chỉ ngon vị vọng phu chứ thiếu hẳn chất cao nguyên lộng gió của giới buôn đường dài trong cánh làm ăn với nàng. Họ hẹn ngày nào vào Đăk Lăk sẽ đưa nàng đến thác Trinh Nữ mây khói quanh năm.
“Thích nhỉ!” nàng nghĩ ngợi và thoáng thầm ước nhưng cái máu nhà buôn chưa tha nàng, ma lực tiền còn mạnh với nàng hơn là dã ngoại đường xa.
- “Tôi ngồi với, được không?” Tiếng người và giọng quen. Nàng quay lại. “Một gã trai, mặt hao giống ông ác trong động Tam Thanh, ria mép kiểu dân Ấn thuở Thái tử Tất Đạt Đa, ánh mắt sâu như không đáy và không ác như ông ác trong động” .
- “Cứ tự nhiên!”, nàng không còn cách nào khác.
- “Cho tôi một đen, đá và đắng nhé!”, “chất giọng không Bắc, chả Nam và cũng không thuần Trung”, nàng thấy lạ lạ và hay hay. “Cũng không có ý gì cợt nhả”, kinh nghiệm buôn bán giúp nàng nhận biết kẻ xin ngồi ngắm ké là ai ngay tích tắc.
- “Đi buôn có thú không?” Hắn vừa khuấy cà phê, vừa bắt chuyện.
- “Đầy thú!” Nàng móc, khẽ nhếch mép hài lòng, coi bộ trả đũa được chuyện từ sớm giờ hắn gây cho nàng.
- “Anh đồng ý, bây giờ nhiều thú. Người ta đang đi ngược tiến hóa. Mất bao nhiêu đời để con người đứng thẳng nhưng có lẽ chỉ mất vài thế hệ để trở lại thời mông muội.” “Hắn tỉnh, khéo léo thoát hiểm và phản đòn tư tưởng”, nàng thoáng trầm ngâm. “Nghề buôn có thiếu gì chiêu, cũng lách, cũng lót để xuôi và lọt đó thôi. Ngày nay câu khấn một vốn bốn đâu phải không căn cứ.”, nàng biện bạch.
Ngáp dài, ngóng về hướng cửa ra vào phòng công chứng, nàng vẫn chửa thấy bóng áo xanh các chàng công quyền. Con dấu đỏ lợi hại thật!
…
“Em ơi, ngủ ngon nghen!”. "Quái, sao hắn biết số mình mà nhắn nhe?". Đang ghi công nợ và nghe Paul Mauriat thì cái alô nó tít tít. Hắn có cái gì đó quái quái và xa xăm. “Sao hắn như đĩa bám mình?”. Xe 16 chỗ lao vun vút thế mà chiếc Yamaha 175 centimet khối cũng lao ào ào hướng Lạng Sơn - Hà Nội mặc kệ gió và lạnh của ngày đầu 2007. Hắn gạn hỏi nàng đi xe biển số gì, màu gì, lúc nào về Hà Nội. Hắn bảo hắn sẽ tìm nàng khu phố cổ và hắn làm thật? Nàng ngài ngại máu yên hùng của hắn. “Chả biết nam hay bắc, uống phải nước gì mà ngông thế, nói y như thật?”. Lao xao Tết làm nàng quên khuấy chuyện chờ hàng ở Lạng Sơn vậy mà tin nhắn đêm khuya lại ngập tràn gió Kỳ Lừa. Thoáng rùng mình, nàng trở dậy kéo rèm, Hồ Gươm thấp thoáng tình nhân.
...
- Mời ông Nguyễn Vũ Bình. Tiếng gọi làm nàng choàng phắt khỏi dòng Kỳ Cùng. “Lại nhầm rồi”, nàng lầm bầm như thể trách bố hay chữ quá và tiến vào phòng để được thực chứng.
…
- “À mà phải rồi, hắn ma thật”, vừa ngắm con dấu đỏ làm cho mấy tờ phô tô của nàng có giá trị nàng vừa nghĩ ngợi. “Máy anh hết tiền, cho anh gọi nhờ thằng bạn một chút được không?”. Mủi lòng (phụ nữ mà) nàng đưa máy cho hắn. Chả biết có bạn không mà hắn chỉ bấm bấm và ngay sau đấy hắn trả lại và lầm bầm: ”Lại ngoài vùng phủ sóng”.
- “Everything I do, I do it for you!”, chuông reo, nàng vừa qua đường vừa ngó ngược xuôi tránh xe và vừa nhấc điện thoại. Chiếc Yamaha 175 phân khối đổ trờ bên kia đường. “Thì ra hắn.”. Má ửng hồng với tiết xuân, lòng lâng lâng giai điệu cuộc sống, nàng bước về phía ấy. Nõn nà đào Nghi Tàm dọc Lê Thái Tổ, mùa xuân Đinh Hợi đến tự bao giờ.
[1] Câu ca xứ Lạng
Đào Duy An
0 Comment: