Chùm thơ Tiếng đêm- Trương Đình Phượng
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
TIẾNG ĐÊM
Giọt buồn len trong lòng đêm
Sụt sùi mưa giăng mờ lối
Phố nhỏ miên man chờ đợi
Mệt nhoài hoa sữa tỏa hương
Xó tường con dế ôm đàn
Dạo khúc vô thường quên nhớ
Chiếc lá vàng ngừng hơi thở
Buông hồn vào cõi hư vô
Xác xao gió luồn ngõ vắng
Tiếng giày dẫm nát bơ vơ...
Xa xa ánh đèn mờ tỏ
Ai còn thao thức niềm riêng?
-----------------------------------------
Giọt buồn len trong lòng đêm
Sụt sùi mưa giăng mờ lối
Phố nhỏ miên man chờ đợi
Mệt nhoài hoa sữa tỏa hương
Xó tường con dế ôm đàn
Dạo khúc vô thường quên nhớ
Chiếc lá vàng ngừng hơi thở
Buông hồn vào cõi hư vô
Xác xao gió luồn ngõ vắng
Tiếng giày dẫm nát bơ vơ...
Xa xa ánh đèn mờ tỏ
Ai còn thao thức niềm riêng?
-----------------------------------------
ĐÊM LẶNG
Gió trở mình chuyển dạ
Vầng trăng đi hoang thất thểu lẻn về
Chiếc lá vàng ray rứt níu đam mê
Áng mây lẳng lơ ngậm ngùi tìm quá khứ
Con dế cô đơn nấp xó tường tư lự
Sương khuya gieo lời tự tình
Những cánh hoa sữa lặng lẽ chao mình
Mùi hương âm thầm giã từ trần thế
Những đôi mắt mỏi mòn cố rạch nát màn đêm
Những bàn chân hối hả
Những nhịp tim run run mệt lả
Những bàn tay quờ quạng nắm bàn tay...
Con đường dài hun hút
Những mảnh hồn lắt lay
Tìm lối...
Gió trở mình chuyển dạ
Vầng trăng đi hoang thất thểu lẻn về
Chiếc lá vàng ray rứt níu đam mê
Áng mây lẳng lơ ngậm ngùi tìm quá khứ
Con dế cô đơn nấp xó tường tư lự
Sương khuya gieo lời tự tình
Những cánh hoa sữa lặng lẽ chao mình
Mùi hương âm thầm giã từ trần thế
Những đôi mắt mỏi mòn cố rạch nát màn đêm
Những bàn chân hối hả
Những nhịp tim run run mệt lả
Những bàn tay quờ quạng nắm bàn tay...
Con đường dài hun hút
Những mảnh hồn lắt lay
Tìm lối...
NHẶT
Tôi về nhặt mộng tìm em
Nhặt mưa tìm nắng nhặt đêm tìm ngày
Đường xưa nhặt những dấu giày
Vai xưa nhặt những hương gầy làn mi
Nhặt buồn từ độ từ ly
Nhặt mình từ thuở người đi chẳng về...
Trương Đình Phượng
Tôi về nhặt mộng tìm em
Nhặt mưa tìm nắng nhặt đêm tìm ngày
Đường xưa nhặt những dấu giày
Vai xưa nhặt những hương gầy làn mi
Nhặt buồn từ độ từ ly
Nhặt mình từ thuở người đi chẳng về...
Trương Đình Phượng
0 Comment: