Mưa Pleiku- Chùm thơ Hương Ngọc
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
MƯA PLEIKU
Trời như úp mặt cả vào mây
Gió chuyển quay cuồng đông lại tây
Xao xác đầu hè khô lá đổ
Oi nồng chật chội thở như say
Người đi dáo dác tìm nơi trú
Mưa đến từng cơn hạt nặng dày
Rười rượi lòng chùng nghe nước đổ
Tần ngần ướt sũng mấy hàng cây
Thương con chim sẻ kêu chiêm chiếp
Mưa gió loanh quanh lạc cả bầy
Phố núi mưa chiều sương bảng lảng
Bằng lăng thêm tím ngắm mà say.
Hương Ngọc
Trời như úp mặt cả vào mây
Gió chuyển quay cuồng đông lại tây
Xao xác đầu hè khô lá đổ
Oi nồng chật chội thở như say
Người đi dáo dác tìm nơi trú
Mưa đến từng cơn hạt nặng dày
Rười rượi lòng chùng nghe nước đổ
Tần ngần ướt sũng mấy hàng cây
Thương con chim sẻ kêu chiêm chiếp
Mưa gió loanh quanh lạc cả bầy
Phố núi mưa chiều sương bảng lảng
Bằng lăng thêm tím ngắm mà say.
Hương Ngọc
MƯA
Trời mưa sướt mướt phố phường
Anh đi ướt áo em thương quá chừng
Mưa từ mờ sáng tưng mưng
Đang khô khan nắng bỗng dưng trở mùa
Mưa giăng đưa võng gió lùa
Hanh hao, hầm hập đã thưa thớt dần
Mưa tràn nước ngập đầy sân
Mái tôn lộp độp tiếng gần tiếng xa
Trời mưa anh chẳng ghé nhà
Để em thơ thẩn vào ra tội tình.
Hương Ngọc
Trời mưa sướt mướt phố phường
Anh đi ướt áo em thương quá chừng
Mưa từ mờ sáng tưng mưng
Đang khô khan nắng bỗng dưng trở mùa
Mưa giăng đưa võng gió lùa
Hanh hao, hầm hập đã thưa thớt dần
Mưa tràn nước ngập đầy sân
Mái tôn lộp độp tiếng gần tiếng xa
Trời mưa anh chẳng ghé nhà
Để em thơ thẩn vào ra tội tình.
Hương Ngọc
Mưa chiều thành phố
Nơi quê nào cũng có những chiều mưa
Sao mãi nhớ cơn mưa chiều thành phố
Bất chợt đến ào ào nước đổ
Rồi chợt đi xanh ngắt tầng không
Những con đường loáng nước hóa dòng sông
Lũ trẻ con cởi trần đá bóng
Quán bên đường có cụ già trầm tư, chắc nhớ thời xa lắm
Bỗng giật mình mưa tạnh, nắng ùa ra
Mưa ướt em, áo nhòa vạt nắng
Chiều căng lên mặc gió se vào
Mưa đi rồi sương nắng cứ nôn nao
Xanh mướt quá hai ngả đường cây lá
Mưa chiều đến cho ai hối hả
Bon chân, bươn bả tìm đường
Pleiku chiều mưa sao mà thấy thương thương
Chẳng lạnh lùng đâu, hãy cho mưa tắm gội
Và xin em đừng áo che, nón đội
Để cho mưa cứ thế mỗi ban chiều
Nơi quê nào cũng có những chiều mưa
Sao mãi nhớ cơn mưa chiều thành phố
Bất chợt đến ào ào nước đổ
Rồi chợt đi xanh ngắt tầng không
Những con đường loáng nước hóa dòng sông
Lũ trẻ con cởi trần đá bóng
Quán bên đường có cụ già trầm tư, chắc nhớ thời xa lắm
Bỗng giật mình mưa tạnh, nắng ùa ra
Mưa ướt em, áo nhòa vạt nắng
Chiều căng lên mặc gió se vào
Mưa đi rồi sương nắng cứ nôn nao
Xanh mướt quá hai ngả đường cây lá
Mưa chiều đến cho ai hối hả
Bon chân, bươn bả tìm đường
Pleiku chiều mưa sao mà thấy thương thương
Chẳng lạnh lùng đâu, hãy cho mưa tắm gội
Và xin em đừng áo che, nón đội
Để cho mưa cứ thế mỗi ban chiều
Mưa hạ
Pleiku của ta những ngày hạ trắng
Sợi khói buồn mây tím bâng khuâng
Hàng cây xanh im lìm rũ lá
Sợi mưa dài không dứt hạt mưa ơi!
Ta đi giữa dòng người xuôi ngược
Phố đông người sao ta vẫn lẻ loi
Bước chân chậm đợi một người xưa cũ
Trên đường đời biết có gặp lại không!?
Hương Ngọc
Pleiku của ta những ngày hạ trắng
Sợi khói buồn mây tím bâng khuâng
Hàng cây xanh im lìm rũ lá
Sợi mưa dài không dứt hạt mưa ơi!
Ta đi giữa dòng người xuôi ngược
Phố đông người sao ta vẫn lẻ loi
Bước chân chậm đợi một người xưa cũ
Trên đường đời biết có gặp lại không!?
Hương Ngọc
Nghe mưa
Dầm dề áo ướt trong mưa
Khát tìm chút ấm ngày xưa đâu rồi?
Người xa còn lại mình tôi
Hắt hiu quạnh quẽ, khoảng trời ai che
Mưa từ xa thẳm mưa về
Mà nghe trống lạnh bốn bề trong nhau
Phải rồi! Tháng bảy mưa ngâu
Người ơi! Thôi chớ đợi cầu nhớ thương
Hương Ngọc
Dầm dề áo ướt trong mưa
Khát tìm chút ấm ngày xưa đâu rồi?
Người xa còn lại mình tôi
Hắt hiu quạnh quẽ, khoảng trời ai che
Mưa từ xa thẳm mưa về
Mà nghe trống lạnh bốn bề trong nhau
Phải rồi! Tháng bảy mưa ngâu
Người ơi! Thôi chớ đợi cầu nhớ thương
Hương Ngọc
0 Comment: