Một mình uống cà phê- Hương Ngọc
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
MỘT MÌNH UỐNG CÀ PHÊ
Có hẹn rồi, sao anh không sang?
Quán ngày xưa, góc em ngồi lặng lẽ
Hương cà phê dùng dằng bay thật khẽ
Ghế một mình hai nửa cứ chông chênh.
Em nhấp môi mà sao cứ không đành
Thiếu chất đắng và ngọt ngào vẫn thiếu
Nhạc dìu dặt quen mà không thể hiểu
Chạm vào ly bối rối cả tay cầm.
Trời như khóc – mưa dầm lâm thâm
Vây phố núi nhập nhòa se lạnh
Ly cà phê còn nguyên – sóng sánh
Cứ đợi hoài, màu đen cũng nhạt phai...
Hương Ngọc
Quán ngày xưa, góc em ngồi lặng lẽ
Hương cà phê dùng dằng bay thật khẽ
Ghế một mình hai nửa cứ chông chênh.
Em nhấp môi mà sao cứ không đành
Thiếu chất đắng và ngọt ngào vẫn thiếu
Nhạc dìu dặt quen mà không thể hiểu
Chạm vào ly bối rối cả tay cầm.
Trời như khóc – mưa dầm lâm thâm
Vây phố núi nhập nhòa se lạnh
Ly cà phê còn nguyên – sóng sánh
Cứ đợi hoài, màu đen cũng nhạt phai...
Hương Ngọc
0 Comment: