Người mẹ điên- Hà An
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
NGƯỜI MẸ ĐIÊN
(Cảm tác từ truyện ngắn cùng tên của TQ )
Bây giờ biết khóc thật rồi
Biết kêu hai tiếng bồi hồi “ mẹ ơi”
Người nay không ở trên đời
Tội con bất hiếu đất trời chẳng dung
Nhà cha nghèo túng, bần cùng
Cưới người ngớ ngẩn về chung chiếu giường
Rước mẹ chẳng phải vì thương
Tìm người nối dõi tông đường mai sau
Mẹ nào đòi hỏi gì đâu
Người không trí nhớ, làm dâu vụng về
Gian nan vất vả trăm bề
Mang con trong bụng chẳng hề thở than
Sinh con, mẹ luống ngỡ ngàng
Nội, cha chia cách; kêu van mặc lòng
Vú cương sữa ứa núm hồng
Không cho trẻ bú sợ dòng “ sữa điên”
(Cảm tác từ truyện ngắn cùng tên của TQ )
Bây giờ biết khóc thật rồi
Biết kêu hai tiếng bồi hồi “ mẹ ơi”
Người nay không ở trên đời
Tội con bất hiếu đất trời chẳng dung
Nhà cha nghèo túng, bần cùng
Cưới người ngớ ngẩn về chung chiếu giường
Rước mẹ chẳng phải vì thương
Tìm người nối dõi tông đường mai sau
Mẹ nào đòi hỏi gì đâu
Người không trí nhớ, làm dâu vụng về
Gian nan vất vả trăm bề
Mang con trong bụng chẳng hề thở than
Sinh con, mẹ luống ngỡ ngàng
Nội, cha chia cách; kêu van mặc lòng
Vú cương sữa ứa núm hồng
Không cho trẻ bú sợ dòng “ sữa điên”
Con đi bú mớm xóm giềng
Nội xua đuổi mẹ bớt phiền miệng ăn
Thương con mẹ đứng tần ngần
Qùy xin cha, nội được gần con thơ
Đắp tai ngoảnh mặt làm ngơ *
Đẩy mẹ ra chốn bụi bờ lang thang
Nhớ thương con nhỏ vô vàn
Ngày ngày ngắm trẻ bên hàng dậu hoa
Con lớn trọ học xa nhà
Nội già, cha phải bôn ba kiếm tiền
Cơ may còn một chút duyên
Mẹ về nhà cũ như thuyền bỏ neo
Vượt qua vách núi cheo leo
Aó cơm mang tới kèm theo tấm lòng
Mùa này “dâu dại” đơm bông
Kết thành trái mọng, đỏ hồng tươi ngon
Với tay hái trái cho con
Vực sâu rơi xuống nào còn xác thân
Con chưa nhận mẹ một lần
Bây giờ hối hận ăn năn muộn màng
-----
* Thơ của Nguyễn Du
HÀ AN ( 5- 2015)
-----------------------------------------------
Nội xua đuổi mẹ bớt phiền miệng ăn
Thương con mẹ đứng tần ngần
Qùy xin cha, nội được gần con thơ
Đắp tai ngoảnh mặt làm ngơ *
Đẩy mẹ ra chốn bụi bờ lang thang
Nhớ thương con nhỏ vô vàn
Ngày ngày ngắm trẻ bên hàng dậu hoa
Con lớn trọ học xa nhà
Nội già, cha phải bôn ba kiếm tiền
Cơ may còn một chút duyên
Mẹ về nhà cũ như thuyền bỏ neo
Vượt qua vách núi cheo leo
Aó cơm mang tới kèm theo tấm lòng
Mùa này “dâu dại” đơm bông
Kết thành trái mọng, đỏ hồng tươi ngon
Với tay hái trái cho con
Vực sâu rơi xuống nào còn xác thân
Con chưa nhận mẹ một lần
Bây giờ hối hận ăn năn muộn màng
-----
* Thơ của Nguyễn Du
HÀ AN ( 5- 2015)
0 Comment: