Nói với mình- Trương Đình Phượng
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
NÓI VỚI MÌNH
Thôi
đành về "giỗ" giấc mơ còng gió
biển kia có cạn bao giờ
mà chờ viên tịch bão giông?
Khắc khoải gần nửa đời
chờ nỗi đau phân hủy
chăm bón mầm hi vọng
đâu ngờ cằn cỗi tương lai?
Về thôi
trời có chật bao giờ
mà mơ chạm tới vầng trăng viên mãn?
tháng ngày thương vay khóc mướn vật vờ
sa mạc đời vẫn bặt tăm bóng hình ốc đảo !
Về thôi
mùa đông có hết lạnh bao giờ
mà mơ mái nghèo nụ cười mẹ già khởi nắng
đêm cô tịch có khi nào không quạnh vắng
mà mơ tâm tư
tìm thấy một chân trời?
Trương Đình Phượng
Thôi
đành về "giỗ" giấc mơ còng gió
biển kia có cạn bao giờ
mà chờ viên tịch bão giông?
Khắc khoải gần nửa đời
chờ nỗi đau phân hủy
chăm bón mầm hi vọng
đâu ngờ cằn cỗi tương lai?
Về thôi
trời có chật bao giờ
mà mơ chạm tới vầng trăng viên mãn?
tháng ngày thương vay khóc mướn vật vờ
sa mạc đời vẫn bặt tăm bóng hình ốc đảo !
Về thôi
mùa đông có hết lạnh bao giờ
mà mơ mái nghèo nụ cười mẹ già khởi nắng
đêm cô tịch có khi nào không quạnh vắng
mà mơ tâm tư
tìm thấy một chân trời?
Trương Đình Phượng
0 Comment: