Con Mực- Xuân Môn
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
CON MỰC (*)
Cụ già nghèo rớt mùng tơi
Không con không vợ một đời một thân
Già thèm tiếng trẻ, bước chân
Cụ nuôi con Mực bớt phần cô đơn
Mực trung thành chẳng thiệt hơn
Chẳng chê chủ khó, chẳng hờn người nuôi
Yêu thương, hôn hít, vẫy đuôi
Thực lòng không chút nịnh người, lợi danh
Cụ đau bệnh mấy mươi năm
Mực luôn bên cạnh quẩn quanh chẳng rời
Chiều qua đưa cụ về trời!
Chạy theo Mực sủa từng hồi bi ai...
Buồn đau, ăn chẳng đoái hoài
Nát đêm tiếng Mực tru dài thảm thương
Sớm nay mộ cụ đẫm sương
Mực ngồi chết gục? vấn, vương người đời …
Xuân Môn
-------------------------------------------------------------Cụ già nghèo rớt mùng tơi
Không con không vợ một đời một thân
Già thèm tiếng trẻ, bước chân
Cụ nuôi con Mực bớt phần cô đơn
Mực trung thành chẳng thiệt hơn
Chẳng chê chủ khó, chẳng hờn người nuôi
Yêu thương, hôn hít, vẫy đuôi
Thực lòng không chút nịnh người, lợi danh
Cụ đau bệnh mấy mươi năm
Mực luôn bên cạnh quẩn quanh chẳng rời
Chiều qua đưa cụ về trời!
Chạy theo Mực sủa từng hồi bi ai...
Buồn đau, ăn chẳng đoái hoài
Nát đêm tiếng Mực tru dài thảm thương
Sớm nay mộ cụ đẫm sương
Mực ngồi chết gục? vấn, vương người đời …
Xuân Môn
Chú thích: (*) Mực là tên con chó đen được Cụ Vinh (đã chết) nuôi đặt tên trong câu chuyện gần như có thực ở khu phố tôi.
0 Comment: