Rã rời chiêm bao- Tuyền Linh
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
RÃ RỜI CHIÊM BAO
Tôi đi trong
nỗi tủi hờn
Nụ cười cùng với cây đờn bọc niêm
Bên trong một mớ ưu phiền
Hai chân cứ gõ trên thềm phù vân
Ngó xa rồi lại nhìn gần
Rõ ra nhân ảnh khói lần lượt bay
Bước đi từng bước ngắn dài
Nhịp chân lưu lạc nào hay bến bờ
Trên đầu nắng vẫn còn rơi
Dưới chân đất cứ gọi mời mềm môi
Băn khoăn tôi vuốt ve tôi
Bỗng tình hiển hiện kéo lôi tôi về
Nụ cười cùng với cây đờn bọc niêm
Bên trong một mớ ưu phiền
Hai chân cứ gõ trên thềm phù vân
Ngó xa rồi lại nhìn gần
Rõ ra nhân ảnh khói lần lượt bay
Bước đi từng bước ngắn dài
Nhịp chân lưu lạc nào hay bến bờ
Trên đầu nắng vẫn còn rơi
Dưới chân đất cứ gọi mời mềm môi
Băn khoăn tôi vuốt ve tôi
Bỗng tình hiển hiện kéo lôi tôi về
Giằng co nhau mãi trên đường
Bước chân lính quýnh lạc vườn chiêm bao
Gió reo, nắng gọi, hoa chào
Hồn tôi ngơ ngác …chỗ nào bến mong ?
Bây chừ ai đến với tôi ?
Sài Gòn, Hà Nội một tôi. Một mình.
Lá vàng đang rụng…thưa em !
Đưa tay hứng nhặt chút tình về hong
Rút ra một sợi tơ lòng
Là nghe như đã hoài mong cạn đời
Tôi đi cuối đất cùng trời
Chiêm bao cứ vẫn rã rời chiêm bao...
Tuyền Linh- 2015
Bước chân lính quýnh lạc vườn chiêm bao
Gió reo, nắng gọi, hoa chào
Hồn tôi ngơ ngác …chỗ nào bến mong ?
Bây chừ ai đến với tôi ?
Sài Gòn, Hà Nội một tôi. Một mình.
Lá vàng đang rụng…thưa em !
Đưa tay hứng nhặt chút tình về hong
Rút ra một sợi tơ lòng
Là nghe như đã hoài mong cạn đời
Tôi đi cuối đất cùng trời
Chiêm bao cứ vẫn rã rời chiêm bao...
Tuyền Linh- 2015
0 Comment: