Thương nhớ một người- Nguyễn Vĩnh Bảo
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
THƯƠNG NHỚ MỘT NGƯỜI
(Tặng H người bạn cũ tôi yêu)
Tôi về quê tìm người xưa áo trắng
Mái tóc đen dài qua thắt lưng ong
Nhà bên sông nối bằng cầu tre nhỏ
Tôi ngập ngừng em còn đó hay không?
Có ai đứng bên kia như chờ đợi!
Dưới hàng cau trái chín hết cả rồi
Giàn trầu cũng úa vàng khô héo lá
Chỉ khác là mái tóc đã bạc thôi
Tôi đâu dám gọi người con gái ấy
Vì chính tôi cũng thấy thật ngỡ ngàng
Mấy mươi năm em vẫn còn con gái?
Gói đêm buồn vứt bỏ cả xuân sang
Em ở bên sông thở thầm rất nhẹ
Mà tim tôi đau nhói giấc mộng tan
Hồn chân thật bơ vơ còn sót lại
Lặng lẽ thời gian bám chút hương tàn
Em dửng dưng như không hề quen biết
Tôi nhìn em như lặng chết tâm hồn
Dáng người xưa hiện về trong ký ức
Thương nhớ thương nhau đợi mãi mỏi mòn
Tôi lại về tìm bóng người xưa ấy
Ngôi nhà bên sông giờ đã không còn
Chiếc cầu tre thay bằng cầu xây mới
Ngẩn ngơ nhìn lạnh giữa một trần gian.
Nguyễn Vĩnh Bảo
Mái tóc đen dài qua thắt lưng ong
Nhà bên sông nối bằng cầu tre nhỏ
Tôi ngập ngừng em còn đó hay không?
Có ai đứng bên kia như chờ đợi!
Dưới hàng cau trái chín hết cả rồi
Giàn trầu cũng úa vàng khô héo lá
Chỉ khác là mái tóc đã bạc thôi
Tôi đâu dám gọi người con gái ấy
Vì chính tôi cũng thấy thật ngỡ ngàng
Mấy mươi năm em vẫn còn con gái?
Gói đêm buồn vứt bỏ cả xuân sang
Em ở bên sông thở thầm rất nhẹ
Mà tim tôi đau nhói giấc mộng tan
Hồn chân thật bơ vơ còn sót lại
Lặng lẽ thời gian bám chút hương tàn
Em dửng dưng như không hề quen biết
Tôi nhìn em như lặng chết tâm hồn
Dáng người xưa hiện về trong ký ức
Thương nhớ thương nhau đợi mãi mỏi mòn
Tôi lại về tìm bóng người xưa ấy
Ngôi nhà bên sông giờ đã không còn
Chiếc cầu tre thay bằng cầu xây mới
Ngẩn ngơ nhìn lạnh giữa một trần gian.
Nguyễn Vĩnh Bảo
0 Comment: