Phố núi
Nơi giao lưu, tản mạn... cùng bạn hữu yêu văn học nghệ thuật gần xa.
Không bao giờ quá sớm để kết bạn & quá muộn để yêu- Sandy Wilson

Lời ngỏ

Ước gì? Xuân Môn

Ước gì?


         ƯỚC GÌ?
(Ước... mẹ già qua cơn bạo bệnh...)

Cau xanh vẫn thắm trầu cay
Mẹ như tầu úa gió lay muốn rời
Rốc
(*) gầy co quắp bùn ôi
Thương con cam chịu cả đời bò ngang

Quanh năm giấu cái lỡ làng
Mà không trốn được bẽ bàng bám theo
Mùng tơi mang tiếng rớt nghèo
Mẹ thân mướp đắng đành leo giàn sầu

Nụ cười ấm kẽ môi nhầu
Vì xuân mai nở vì trầu răng đen
Lưng còng câu bóng đồng phèn
Vai gầy mẹ gánh vui buồn hợp tan

Hoàng hôn ơi! chớ vội vàng
Chiều ơi! đừng tắt nắng tàn cuối xuân
Thế gian ai trọ hai lần?
Không vay mà trả nợ nần... cho con

Giật mình bên vực mất - còn
Vội giơ tay níu chút hồn chênh chao
Mới hay dù cõi mơ nào
Nếu không có mẹ đường vào... hư không

Ước gì nhốt được bão giông
Cho đời không phải sắc không vô thường
Ước gì còn mãi mẹ thương
Cho con không lạc lẻo đường quê xưa...

             Xuân Môn- Tháng 7/2015


(*) Rốc: Tiếng gọi con cua đồng ở vùng quê bắc bộ

COMMENTS G+/FB

0 Comment:

CÓ THỂ BẠN SẼ THÍCH:

  • Mục lục:
  • Theo thể loại
  • Theo tác giả
  • Theo thời gian